NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 178

tôi nhận ra càng ngày nó càng giống mẹ tôi và điều đó khiến tôi ngán ngẩm
kinh khủng.

Anh chàng người yêu của nó lúc này đang chúi mặt vào tập để chuẩn

bị cho cuộc thi tuyển lớn nhất của đời mình nên nó càng dư dả thì giờ để
làm khổ tôi.

Nhiều lúc tôi muốn kể cho nó nghe về con Rùa nhưng tôi cố kềm ý

định đó lại vì e rằng nó sẽ chẳng dùng thứ gì khác ngoài nước mắt để tắm
ướt cõi lòng tôi thêm lần nữa.

Sau lần truyền máu thứ hai, tôi không còn đốt thì giờ trong các quán

cà phê vì không muốn Bích Lan tiếp tục quan sát tôi rồi âm thầm dịch nỗi
buồn trên mặt tôi ra một thứ ngôn ngữ bi lụy được xây dựng trên tâm trạng
của những kẻ sắp chầu trời.

Nó không biết nỗi buồn của tôi có màu xanh của lá duối dại, lá me

chua đất, có tiếng máy bay rì rầm giữa chiều hè oi ả, có sự dịu êm của cái
tựa đầu đầy gửi gắm giữa hương cỏ tháng năm và ngày mai chắc chắn sẽ có
thêm những giọt sương âu sầu nhỏ xuống từ rèm mi dài của một người con
gái mà ngay từ bây giờ tôi đã có thể mường tượng ra.

Tôi có sợ chết đâu. Tôi chỉ sợ cái chết của tôi sẽ đem lại nỗi đau cho

những người tôi yêu thương nhất và yêu thương tôi nhất.

Những khi ngồi một mình, tôi nhận thấy tôi có lỗi với mẹ tôi thật

nhiều. Tôi chưa làm được gì để đỡ đần cho mẹ tôi. Đã thế, gần đây tôi lại
nghĩ quá nhiều đến người con gái tôi yêu. Tôi muốn nghĩ đến mẹ tôi nhiều
hơn trong những ngày này, nhưng dường như khi tình yêu chạm đến một
người con trai con gái nào, tụi nó cũng đều bất hiếu giống như tôi nếu như
có thể gọi cái chuyện một đứa con suốt ngày nghĩ đến người yêu thay vì
nghĩ đến ba mẹ mình là đồ bất hiếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.