NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 187

- Có chuyện gì thế bà?

Có cảm giác thời gian ngưng lại một lúc lâu sau câu hỏi của tôi. Và

khi thời gian bắt đầu tôi trở lại, tôi nghe tiếng bà thở hắt ra:

- Con về trễ quá!

Trong một giây, ruột gan tôi quặn lại. Tôi về trễ ư? Mới có năm tháng

trôi qua, chẳng lẽ con Rùa đã đi lấy chồng rồi sao? Nó hẹn tôi mùa thả diều
sang năm về chơi với nó mà. Tự dưng tôi nhớ đến thái độ lạ lùng của thím
Lê lúc nãy. Xưa nay chưa bao giờ thím Lê hỏi tôi đi đâu khi tôi ra khỏi nhà.
Thím đã làm tôi ngạc nhiên, ngay cả cái cách thím đứng bên cửa nhìn theo
tôi lúc tôi đi lên xóm trên cũng làm reo một cái chuông báo động trong đầu
tôi nhưng lúc đó tôi vẫn chưa hình dung ra điều gì đang chờ đợi tôi.

Tôi nhìn bà, giọng run run:

- Em Rùa đi lấy chồng rồi hở bà?

- Nó chết rồi, con à.

Câu trả lời của bà nội con Rùa như vẳng lại từ một chốn nào đó mông

lung lắm và người tôi đột nhiên lạnh đi. Kèm theo câu nói là những giọt
nước mắt ứa ra từ đuôi mắt nhăn nheo và lăn một cách khó nhọc trên gương
mặt được chạm trổ bởi chi chít đau thương, đã nhàu đi, như lăn trên một
vách đá khô và xám.

Gương mặt héo hắt đó bỗng lùi ra xa tít trước mắt tôi. Cả rổ rau xanh,

cả bụi huỳnh anh, cả cái giếng đá cũ kỹ cũng trở nên xa xăm như khuất sau
một màn sương dày dù trời đang nắng gắt.

Tôi vịn vào thềm giếng để đừng khuỵu chân xuống nhưng đôi tay tôi

bỗng trở nên yếu ớt, cuối cùng tôi đành ngồi bệt xuống nền giếng trơn ướt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.