NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 190

Hình ảnh rõ mồn một đến mức tôi phải quay đầu về phía nhà nó để

xem có thực là nó đang đứng đó gọi tôi không. Nhưng tôi chẳng thấy gì
ngoài bóng lá lắt lay nhưng đang vẫy những chiếc khăn buồn vào mắt tôi.

Đằng sau hàng giậu đó, lời hứa hẹn thơ ngây của con Rùa đêm hôm

nào từng đuổi theo tôi "Anh đừng buồn nhé! Em sẽ lớn! Em sẽ lớn nhanh
thôi mà!" và khi nghe những lời tha thiết đó vang lên trong đầu, đã sắp nín
tôi lại òa ra nức nở.

52

Bé Loan và thằng Thục về làng khi tôi đã bị nỗi đau nướng sắp thành

than.

Hôm biết tin con Rùa qua đời, tôi đã không ngủ lại nhà cô Út Huệ như

dự tính.

Tôi sợ kỷ niệm dắt tôi đi. Tôi sợ tôi sẽ lang thang qua nhà con Rùa, sẽ

lại ngồi trên phiến đá xanh dưới bóng cây bướm bạc nghe những lời yêu
thương thao thức vọng về. Tôi sợ khi nhìn thấy con Cổ Dài bên ao rau
muống, tôi sẽ nhớ lại hình ảnh con Rùa chở che tôi trong ngày đầu tiên tôi
đặt chân qua nhà nó. Tôi sợ cả đàn cá lượn lờ dưới đám bèo tai chuột trong
hòn non bộ. Chắc chắn chúng sẽ gợi tôi nhớ lại lời con Rùa trêu tôi khi tôi
đứng ì bên con gà bằng đất nung chờ xem nó có gáy hay không.

Tôi cũng không dám đi qua cây cầu treo chòng chành vắt ngang sông

Kiếp Bạc. Dòng sông cay nghiệt đó đã cuốn theo nó bao nhiêu người, đã
đem người tôi yêu thương đi mất.

Ngay cả cây sầu đông bên này sông nơi tôi từng ngồi, tôi cũng tránh

xa. Chính dưới gốc cây này, tôi đã lần đầu tiên chứng kiến con Rùa trở
thành thiếu nữa trong tà áo trắng thướt tha khi nó đạp xe đã đến giữa cầu
mà linh tính còn giục nó quay trở lại tìm tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.