NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 191

Trong ba ngày tiếp theo, tôi ngồi trong nhà thím Lê nhìn mưa lướt

thướt kéo ngang cửa sổ. Tôi chạy trốn khỏi vùng yêu thương.

Nhưng tôi tưởng thế thôi. Cây me trước ngõ nhà thím, con Rùa đã

từng vắt vẻo và nước mắt nó từng hóa thành sương đêm rơi xuyên qua cành
lá để đến đậu trên tóc tôi. Rồi tấm liếp che trước cửa, đôi mắt con Rùa từng
lấp ló nhìn trộm tôi hai ngày liền qua khe hở bé xíu. Cửa sổ kế chiếc bàn
học là nơi lần đầu tiên tôi trò chuyện với con Rùa và phát hiện ra bên dưới
mái tóc xấu xí là một gương mặt vô cùng khả ái với đôi mắt long lanh như
hai giọt nước - đôi mắt sáng đến mức mỗi khi chúng chuyển động tôi cứ
ngỡ hai vì sao đang sắp sửa đổi ngôi.

Những kỷ niệm vây bọc tôi đến tức thở dù trong ba ngày liền tôi

không đặt chân lên xóm trên. Con Rùa đã không còn trên đời nữa nhưng
hình ảnh của nó luôn đầy ắp trong tôi. Nhìn đâu tôi cũng thấy nó, điều đó
làm tôi tin rằng tình yêu đã tự động dán tất cả những gì liên quan đến con
Rùa vào đầu tôi như người ta dán ảnh vào album. Những bức ảnh đó sẽ
theo tôi đến lúc tôi cũng chết đi như con Rùa - luôn luôn tươi mới, không
bao giờ ố vàng hay mốc meo. Thời gian chỉ đánh bóng chúng lên, làm cho
chúng lấp lánh hơn trong tâm tưởng.

Thím Lê có lẽ rất xót xa khi thấy tôi héo đi từng giờ nhưng thím

không nói gì với tôi trong những ngày đó. Tôi nghĩ thím vừa muốn an ủi tôi
lại vừa muốn tỏ ra không biết gì về chuyện tình cảm của tôi và thím loay
hoay giữa hai cảm xúc đó bằng cách ít ra khỏi nhà hơn, chăm sóc tôi nhiều
hơn và thường kín đáo quan sát tôi qua khóe mắt.

Các biểu hiện của thằng Thục rất giống mẹ nó. Chiều thứ bảy vừa về

tới, thấy tôi ngồi cạnh bàn học, nó chạy ào tới reo lên mừng rỡ "Ồ, anh
Đông về hồi nào vậy?" nhưng ngay sau đó nó lập tức khựng lại khi nhận
thấy tôi vừa nặn ra một nụ cười gượng gạo để đáp lời nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.