NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 35

Đến lúc này tôi vẫn chưa biết tại sao con Rùa lại thích vào rừng. Tôi

biết khu rừng này từ thời tôi còn bé nhưng tôi chưa bao giờ bén mảng tới
đó. Người làng mỗi khi vào rừng lấy củi đều quấn xà cạp, chân đi ủng, trên
người bôi thuốc kỵ rắn. Vào mùa mưa, họ giã tỏi thoa khắp tay chân đầu cổ
để chống vắt, mỗi khi đi ngang tỏa mùi nồng nặc.

Con Rùa không có chút gì giống thế. Nó dắt tôi vào rừng như dắt tôi đi

hái hoa ngoài đồng nội, cứ quần áo phong phanh mà rảo bước.

Khi tôi quay sang con Rùa định hỏi nó vào rừng làm gì mà vào hoài

vậy, đôi môi tôi vô tình chạm phải má nó khiến tôi giật nảy một cái, câu hỏi
đột ngột nghẹn ngay cổ.

Mặt nóng ran, tôi hấp tấp ngó lơ chỗ khác và lúng búng nói:

-Trời ngớt mưa rồi đó…

Câu nói và thái độ của tôi chẳng ăn nhập gì với nhau, giống như người

ta lắp nhầm cán búa vào lưỡi rìu, nhưng con Rùa dường như không nhận ra
sự khập khiễng đó.

Nó có vẻ không để ý gì đến sự đụng chạm vừa rồi, cũng không nhận ra

sự bối rối của tôi, hồn nhiên nói:

-Chờ thêm chút nữa đi anh. Tạnh hẳn rồi mình về.

Từ lúc đó, tôi không một lần quay sang con Rùa nữa. Tôi ngồi tư lự

trên hai chân, không ngớt ngạc nhiên vì sự xấu hổ của mình. Chuyện cỏn
con như thế, con Rùa chắc cũng chỉ coi đôi môi tôi như cành lá quẹt vào
mặt nó trên đường đi, chẳng mảy may bận tâm, thậm chí chắc nó cũng
chẳng có cảm giác tôi vừa chạm vào nó.

Thế mà tôi lại bắt gặp mình ngượng đến chín người. Tôi đưa tay dứt

một sợi tóc, rồi hai sợi tóc rồi ba sợi và khi dứt đến sợi tóc thứ mười thì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.