NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 6

Thoáng đó mà đã xa rồi. Chú Thảo đã mất trong một mùa mưa, sau

một cơn tai biến. Con đường từ đường quốc lộ dẫn về làng đổ bê tông từ
nhiều năm trước, nhưng nửa chừng thì ngoài huyện bảo hết tiền, chả hiểu
tại sao. Thế là từ đường quốc lộ ngoặt về làng chỉ có bảy cây số đường
phẳng. Bảy cây số còn lại vẫn là con đường đất đỏ lồi lõm, mùa nắng xe
nảy tưng tưng, mùa mưa bánh xe bị bùn gói kín, không nhúc nhích được.

Chú Thảo người gầy gò nhưng huyết áp cao, cô Út Huệ bảo thế. Vào

giữa mùa mưa năm đó, huyết áp chú có lúc lên gần 200. Chú bị đứt mạch
máu mũi, máu chảy ướt cả ngực áo. Nhưng thím Lê không chuyển chú đến
bệnh viện được. Đường làng lầy lội như bãi trâu tắm, xe gắn máy bì bõm
lội sình một quãng đã nhuộm đầy bùn đỏ. Xe ô tô thì vô phương cựa quậy.
Chú Thảo nằm chết gí ở nhà, đến ngày thứ ba thì mất.

Đám ma chú, tôi có về. Đáp xe đò từ Sài Gòn, chạy suốt hai ngày một

đêm, đến ngã ba Quán Gò phải đón xe thồ ngược lên. Trong màn mưa lướt
thướt, tôi thấy những ô tô đi đám chú dồn cục ở cuối con đường bê-tông,
loay hoay một lúc đành quay về sau khi cử một người đại diện leo xe thồ đi
tiếp.

Bà nội tôi mất trước chú Thảo mấy năm. Đó là hai người thân thiết

nhất của tôi.

Lần gần nhất tôi về thăm bà xảy ra đã lâu. Nhớ lần đó tôi thường len

lén bỏ tiền vào sạp gạo. Sáng, bà đong gạo thổi cơm thấy tiền trong sạp,
ngước nhìn tôi dò hỏi:

-Cháu bỏ tiền vô đây phải không?

-Dạ, không ạ.

Bà nhìn tôi, hiền từ:

-Cháu chứ ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.