NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 7

-Không phải cháu đâu bà. – Tôi tinh nghịch – Chắc trong nhà mình có

một cô Tấm mà tại bà không biết đó thôi!

Bà móm mém cười:

-Đó là cậu Tấm chứ không phải cô Tấm!

2

Tôi nhìn ra sông nắng và bất giác mỉm cười. Câu chuyện xưa khiến tôi

tự nhiên thấy lòng nao nao khó tả.

-Anh Đông ơi!

Tiếng thằng Thục con chú Thảo vọng lại từ xa, phía sau tôi.

-Anh ngồi làm gì đó? – Tiếng thằng nhóc lại vang lên – Đi xuống chợ

Kế Xuyên chơi với em đi!

-Xuống chợ làm gì giờ này?

Chợ Kế Xuyên cách làng Đo Đo gần mười cây số. Nghĩ đến quãng

đường xa, tôi thấy ngần ngại.

-Đi lượm nắp keng!

Tôi chợt nhớ trò chơi hồi bé, mặt dãn ra:

-Đã hết mùa giấy kính rồi hả mày?

-Dạ.

Bọn trẻ con làng Đo Đo không đo ngày tháng theo thời tiết tự nhiên.

Chúng chả bao giờ gọi tên bốn mùa theo cách thông thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.