NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 94

Nhưng Thục không phải là thằng nhóc ham nghe chuyện. Nó chỉ thích

được nằm cạnh tôi. Tôi kể chưa dứt câu chuyện về cậu bé thành Padova, nó
đã ngủ mất, một cánh tay quàng ngang ngực tôi.

Tôi nghiêng đầu ngắm gương mặt tươi tỉnh của nó. Ngay cả trong khi

ngủ gương mặt nó cũng ướp đầy niềm vui.

Gương mặt đó đã neo chặt tôi xuống mặt gỗ mát lạnh dù đã mấy lần

tôi gượm ngồi dậy. Trong gần một tiếng đồng hồ, tôi nằm thao thức bên
cạnh Thục, lắng tai nghe tiếng chích chòe huýt sáo trên cành me trước ngõ
và miên man nghĩ tới cho Rùa.

Cho đến khi chợt nhớ sáng mai tôi phải xuống đường quốc lộ đón xe

đò vào Sài Gòn sớm, tôi sè sẹ gỡ tay thằng Thục, rón rén leo xuống đất, vọt
ra cửa và co cẳng chạy về phía sông Kiếp Bạc.

Nhưng tôi vừa đi tới đầu cầu treo đã nghe tiếng thằng Thục gọi rối rít

từ phía sau:

-Chờ em với! Chờ em với!

Tôi ngoảnh lại, thấy nó đang cưỡi xe đạp phóng gần tới nơi, tóc dựng

lên trong gió.

Tôi đành dừng chân bên cạnh dãy bìm bịp ven sông đợi nó.

-Mày thức dậy hồi nào vậy? – Tôi hỏi khi Thục đến gần.

Nó leo xuống khỏi xe, hổn hển:

-Anh đi lẹ ghê!

Thục không trả lời thẳng câu hỏi của tôi nhưng tôi đoán được có lẽ nó

thức dậy sau tôi không lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.