NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 103

“Nó là bùa lãng quên đấy. Con bé phải dứt hết tạp niệm ở đây mới không

tìm được về. chỉ cần nó đừng về trước hai mươi tuổi là được, coi như khất.”

“Quên hết tất cả, tức là quên cả tôi cả bố mẹ nó?”

“Không bác ạ, nó sẽ quên những điều ở trong ngôi làng này. Thôi bác

nhanh cho con bé uống…”

Ông Huân nâng lấy chiếc chén nho nhỏ. Sau chiếc chén này, con bé sẽ

quên mất ông nội nó là ai cũng như toàn bộ những kỉ niệm mà hai ông cháu
có với nhau… Nhưng ông không thể bỏ căn nhà này để đi với nó…

Ông lại gần dỗ Hoài, miệng mỉm cười: “Hoài con, uống hết chén này,

ông đưa quà cho con liền nhé!”

Hoài nhìn hồ nghi nhưng cũng nhắm mắt dốc cạn một hơi. Khi con bé

uống xong, một giọt nước mắt đã lăn dài trên má người ông khắc khổ. Con
bé bắt đầu lắc lư như buồn ngủ rồi gục xuống tay ông ngủ mất.

Hai vợ chồng bố mẹ Hoài thu dọn xong thì ông cõng con bé lên, đưa cho

bố mẹ nó bế.

“Đi thật xa nhé các con, đừng để Hoài nó biết, có gì thì liên lạc với ông

qua điện thoại.”

Thầy Vĩnh dặn dò kĩ lưỡng đôi vợ chồng về việc tránh lời nguyền này.

Hai người đều nghe rõ và gật gù.

“Chúng con… đi nha bố…” Bố Hoài ngậm ngùi tạm biệt người bố của

mình, chuẩn bị kéo vali ra khỏi tầng một.

Người đàn ông bảy mươi tuổi chợt tự nhiên cuống cuồng leo lên tầng

trên, một lúc sau mới chạy xuống, dúi vội vào tay con trai một bọc giấy báo
với một xập giấy.

“Cầm lấy… tiền tiết kiệm của bố… còn tập giấy kia… khi nào Hoài nó

lớn, thì đưa cho nó nghen con…” Giọng ông già đã nghẹn cả lại.

“Bố hay nhỉ… tiền tiết kiệm mãi mới có, con không thể cầm được!” bố

Hoài dúi lại tay bố xập giấy báo: “Còn xập này con sẽ hứa đưa cho cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.