NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 112

Hay bố tôi bỏ đi đâu rồi? Ông có về nhà không? Linh cảm không lành,

tôi vội ra bến xe buýt bắt xe về làng.

Tới 3h chiều tôi mới tới nơi. Tôi phải rời khỏi đây trước 5h30. Tôi chạy

như bay vào làng. Biết được cảnh tượng dưới chân mình là gì khiến tôi
không khỏi ghê người. Thế mà người ta cũng sống ở đây được bấy nhiêu
năm…

Đến cửa nhà tôi, tôi thấy cửa khóa trong. Tôi đập cửa gọi; “Bố ơi… mở

cửa cho con!”

Nhớ ra lời của mẹ dặn, tôi gõ cửa ba cái như thói quen rồi vội tìm chìa

khóa trong cặp. Chết rồi, tôi không mang chìa khóa, làm thế nào bây giờ?

Bất chợt chiếc khóa kêu tách một cái rồi bật ra nhẹ nhàng. Tôi sững

người. Ghê quá… Sao nó lại tự mở được nhỉ? Trong thâm tâm có tiếng nói
gào thét nói tôi mau chạy khỏi đây. Nhưng tôi cần biết bố mình đã đi đâu.
Sao tự nhiên ông lại bỏ tôi lại ở quán phở?

Tôi lấy hết dũng cảm lách cánh cửa chui vào bên trong. Tầng một vẫn

âm u và tối tăm như thế. Tôi vừa đi vào vừa gọi vống lên: “Bố ơi… bố có ở
đây không???” Không có tiếng trả lời. Tôi rón rén đi lên tầng hai. Cả hai
phòng đều không có ai. Đồ đạc của bố vẫn còn nguyên đây, cái gạt tàn,
quần áo…

Tôi dậm bước lên tầng ba, tầng cao nhất. Càng lên cao, xộc vào mũi tôi

là một mùi ngai ngái khó chịu. Khiếp, bố tôi làm cái gì mà để nhà cửa bốc
mùi thế này?

Tôi đi ra phía sân ngoài, nơi kê bàn ăn của cả nhà tôi. Dưới sàn nhà là

lăn lóc những vỏ chai bia, chai rượu đã uống cạn. Chắc bố tôi lại chìm
trong men rượu những ngày qua…

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bố tôi. Ông đang nằm ngủ trên bàn, vẫn bộ

quần áo lúc nãy ông gặp tôi: “Sao bố lại đi về lúc nào con không thấy thế?”

Khi tôi lại gần, tôi nhìn thấy những viên thuốc lăn lóc đầy bàn. Tôi

hoảng hốt lay bố tôi: “Bố ơi!…” Thì chợt nhận thấy người ông cứng đơ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.