NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 110

Tôi gật đầu rồi đợi bát phở dọn ra, tôi húp sùn sụt, ăn với quẩy, ngon vô

cùng. Lâu rồi tôi mới được ăn bữa ngon thế này.

“Hoài à…” Bố tôi nhìn tôi ăn rồi nói: “Sau này, con phải cố gắng học tập

thật tốt, nghe chưa? Chỉ có học mới giúp nhà mình khá lên được. Bố rất xin
lỗi vì đã gây ra những biến cố cho con và em…”

Tôi vẫn cúi mặt ăn, đáp trong tiếng lúng búng: “Vâng… con nhớ rồi…

Bọn con không sao mà.”

“Bố lo cho Nhi lắm. Nó mải chơi, mà lại thiếu tập trung. Con nhớ bảo vệ

và giúp đỡ em nhiều nhé! Hai đứa cũng phải giữ sức khỏe thật tốt. Em có gì
không hiểu, nhớ bảo ban em.”

Tôi đáp: “Về sau, nhà mình sẽ lại về bên nhau, bố muốn dạy nó như thế

nào thì dạy, chứ con chịu…” Tôi đáp và nhìn bố.

“Mẹ con… dạo này thế nào?”

Tôi hơi ngập ngừng. Đêm nào mẹ tôi cũng khóc, nhưng liệu tôi có nên

nói cho ông biết?

“Ừm… Mẹ vẫn buồn… à vẫn hơi buồn bố ạ. Mới cả mẹ hay ho…”

Đôi mắt bố tôi đượm buồn.

“Ừ… Mẹ con sức khỏe không được tốt, hay cảm xoàng… Con nhớ để ý

đến mẹ giùm bố nhé! Được không?”

“Vâng vâng… bố ăn đi… bố nói nhiều thế. Con biết mà…” Tôi cười

cười.

“Bảo mẹ là bố rất xin lỗi và rất biết ơn mẹ con…”

“Vâng, con sẽ nói. Mẹ sẽ nguôi giận nhanh thôi. Rồi nhà mình sẽ tìm chỗ

khác sống? Được không bố?”

Bố tôi chỉ cười buồn không nói gì, đoạn ông bảo: “Con ăn đi, bố vào nhà

vệ sinh một chút nhé!”

Tôi gật đầu, vẫn cắm cúi ăn cho xong bát phở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.