NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 121

Chương 17

Tục santhara

*

S

áng hôm nay, tôi bắt xe đi từ sáng sớm. Cuộc gọi tối qua của cô bé tên

Hoài làm tôi không khỏi sốt ruột. Sau khi cô bé gọi thì anh Vĩnh cũng đã
gọi cho tôi nói qua về tình hình ngôi làng. Anh từng được ông nội của cô bé
này mời về làng xem thử. Vì nể tình ông cụ niềm nở nhiệt tình, anh mới
đồng ý về xem cùng. Khi về đến làng, anh thấy âm khí xung thiên, oán
niệm ngút trời thì vô cùng kinh sợ, anh bèn tiếp âm, nói chuyện với một
người âm ở đó thì mới biết được rằng mộ phần của họ đã bị giày xéo… Hồi
đó anh Vĩnh còn trẻ, còn chưa biết có đủ trí lực để giải quyết vấn đề cho
ngôi làng này không. Điều làm anh bực mình nhất đó là một tên thầy pháp
đã gán linh hồn của một cô bé con, chính là Hoài năm đó- cho những người
âm để xin họ ngừng lấy đi mạng người. Qua mười sáu tuổi, con bé sẽ bị đòi
về. Rồi sau đó, họ vẫn sẽ không dừng lại. Anh Vĩnh mong tôi sẽ xoa dịu
được họ…

Chuyến xe đi khá lâu, tới cuối chiều mới tới nơi. Tôi cùng cô bé đệ tử

khệ nệ vác đồ hành lí tới. Ở bến xe, tôi thuê một chiếc taxi cùng cô bé đệ tử
tới thẳng ngôi làng Thổ Hà đó. Vừa xuống xe nên tôi vẫn mệt lử, người nao
nao buồn nôn.

Người tài xế taxi đắn đo mãi, nhìn đồng hồ suốt. Giờ đã là 5h. Thế rồi

anh ta tặc lưỡi chẹp miệng bảo hai chúng tôi lên xe đi. Chiếc xe lao nhanh
vun vút trong thành phố để tới được ngôi làng đó. Trời mùa đông tối rất
mau, những ánh đèn vàng vọt lướt qua khung cửa sổ. Khi gần đến nơi,
bỗng nhiên cô bé đệ tử của tôi co rúm người lại ép sát về phía tôi: “Thầy
ơi… Nãy giờ cứ có mấy vong ma áp mặt vào cửa sổ nhìn con chằm
chằm… Ghê quá…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.