NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 119

Bác sĩ xét nghiệm máu, chụp chiếu đủ kiểu cũng không ra bệnh gì. Họ

chỉ để con bé ở bệnh viện để theo dõi, truyền nước. Nó vẫn không tỉnh lại.

Mẹ tôi cứ lo cuống cả lên, trông bà hốc hác đến phát tội. Bố tôi mới mất,

giờ đến lượt con em tôi lại như thế này. Quả thực mọi chuyện quá khó
khăn.

Những ngày sau, con bé cứ yếu dần đi. Bác sĩ còn phải đặt bình oxi cho

Nhi. Tôi cũng lo sợ đến trào nước mắt. Tôi cảm tưởng như mắt tôi sắp mù
vì khóc quá nhiều. Tôi nhớ lại giấc mơ hôm trước. Có người đang đòi tôi,
đòi tôi nhưng Thương không muốn buông tôi ra… Có phải vì thế mà…

Tôi lục túi áo khoác bên trong để tìm lá thư cuối cùng của bố tôi. Tôi

cầm điện thoại của mẹ bấm dòng số ở trên đó. Nếu không phải lúc này là
lúc nguy cấp, thì còn lúc nào nữa đây. Tôi tin không phải tự nhiên con em
tôi nó lại như thế…

Tôi gọi hai, ba cuộc vẫn không ai bắt máy. Tôi vô cùng sốt ruột. Dù sao

cũng mười năm rồi, chắc gì ông thầy này còn dùng số máy này nữa…

Đến tít tận 8 giờ tối thì điện thoại mẹ tôi rung lên bần bật. Tôi vội vàng

tóm lấy bắt máy nghe: “Alo ạ!”

Một giọng đàn ông trầm ấm vang lên: "Xin hỏi chiều nay có ai gọi vào

số máy này thế?”

“Thưa… cháu… cháu… Thầy có phải thầy Vĩnh không ạ?”

“Chính tôi đây.” Tôi mừng quýnh lên.

“Cháu… cháu là con gái bố Hải, ông nội là Huân… Ông nội cháu có dặn

lại là… là…”

“Cháu còn nhớ ông Huân hả? Cháu nhớ được gì rồi???”

“Tất cả ạ…”

“Thế giờ cháu đang ở đâu?” Giọng ông thầy nghe có vẻ sốt sắng.

“Cháu đang ở thành phố X… gần làng Thổ Hà ạ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.