NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 128

Thấy ông có vẻ ngập ngừng suy nghĩ, tôi kích thêm:

“Nếu không nói hết ra, cháu e là cháu cũng không thể giúp được…”

Người đàn ông hướng mắt lên trần nhà thở hắt ra một hơi dài rồi chép

miệng nói: “Nếu không kể ra, thì thật là đắc tội, mà nếu kể ra thì chẳng
khác gì xúc phạm đấng bề trên…”

Tôi nhìn ông chờ đợi, rồi ông nói tiếp: “Trước đó thì chú cũng chỉ là dân

thường thôi. Năm đó mọi người rộ lên bảo là khu đất này rẻ lắm, mà cũng
không xa thành phố quá bèn tích cóp ít tiền trả góp để về đây ở, coi như có
cái nhà… Đến khi sự việc lộ ra,… cháu cũng biết đấy… Thì ông Khương,
trưởng làng cũ bỏ trốn. Ông ta đã được chia tiền hoa hồng từ những chủ
đầu tư, miễn sao đảm bảo người dân sống ở đây ổn thỏa. Chú cũng đã cố
gắng tìm tung tích của ông ta, cuối cùng cũng tìm được. Chú đã ép ông ta
nói hết ra sự thật. Thì… ngày trước ở đây là khu nghĩa địa bỏ hoang, có rất
nhiều những nấm mồ vô danh rải khắp một vùng đất rộng lớn. Không
những thế, vì địa thế cách trở, họ lại tiếp tục khai quật những vùng đất
nghĩa địa như vậy, bốc xương người đổ hết về đây… Còn… còn…”

“Còn sao ạ?” Tôi sốt ruột giục.

“Ở đây, trước kia… có một ngôi chùa… Cũng không quá gần, nhưng

mà… họ tới đây để…”

“Để làm gì ạ…?”

“Để… thực hiện tục Santhara của Ấn Độ. Người khởi phát và truyền bá

tục này là một vị sư gốc Ấn Độ… Ông ta thực hiện đầu tiên… rồi việc đó
bắt đầu lan ra các người sùng đạo… và cả người dân…”

“Tục Santhara? Cháu chưa nghe thấy bao giờ.”

“Nghe đâu… đó là hình thức… nhịn ăn cho đến chết… để có thể nhập

cõi niết bàn…” Ông trưởng làng hoàn thành nốt câu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.