NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 140

Chiếc giếng sâu hun hút như một lỗ đen vũ trụ. Tôi leo mãi leo mãi

xuống dưới mà vẫn chưa thấy mặt đất. Chiếc giếng phải sâu tới gần chục
mét. Tay tôi đỏ lừ lên và buốt rát. Tôi chưa bao giờ phải leo trèo như thế
này.

“Cộp”, tiếng động phía dưới vang lên báo hiệu cô Loan đã tới nơi.

Tôi cũng leo dần xuống, hai phút sau đã chạm mặt đáy giếng. Người tiếp

đất cuối cùng là Hiếu. Chúng tôi nhìn chiếc lỗ xa tít phía trên kia nơi có
ánh sáng mờ ảo. Đó là đường về của chúng tôi. Tôi và mọi người tháo
chiếc đai bảo hộ ra, treo trên sợi dây cáp dài nối với bên trên. Lát nữa khi
cần đi lên, chúng tôi phải giật mạnh năm cái theo nhịp 3/2.

Phía bên phải nơi chúng tôi đang đứng có một đường hầm dẫn vào sâu

bên trong một cái hang tối.

Cô Loan rút ra chiếc đèn đi bão không bao giờ rời khỏi người lên, soi

khung cảnh xung quanh. Hiếu cũng rút ra hai chiếc đèn pin to, đưa cho tôi
một cái. Chúng tôi tiến dần vào bên trong. Tôi nghe đâu đó tiếng róc rách.
Ở dưới này hình như có một mạch nước thì phải.

Bóng đèn loang dần vào đường hầm sâu hun hút. Cô Loan đi trước, Hiếu

bọc hậu phía sau. Tôi rón rén đi ở giữa. Càng vào sâu bên trong, tôi càng
thấy khó thở. Trong hang động có mùi ẩm mốc và tanh tưởi rất khó chịu.
Cuối cùng chúng tôi đến một ngã ba đường.

“Không biết nơi nào dẫn đến hầm mộ chính nhỉ?” Hiếu cất tiếng.

Cô Loan không nói gì, chỉ rút từ trong túi ra chiếc bảng bát giác nhỏ có

chiếc kim tròn trong bóng thủy tinh trong suốt đính ở giữa.

Cô Loan xoa tay đều đều lên bóng tròn đó rồi lẩm nhẩm thần chú. Chiếc

kim trong bóng thủy tinh xoay tít lên rồi dần dần chậm lại. Nó chỉ về con
đường phía bên trái.

“Bên này âm khí mạnh hơn. Đi theo cô.” Cô Loan nói quả quyết rồi lại

xách đèn lên đi tiếp. Tôi và Hiếu đi theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.