NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 154

Phía dưới chân tôi, đến lượt những tiếng chuyển động vang lên ầm ầm

dưới giếng. Chúng tôi đứng ra xa chiếc giếng đề phòng sự sụt lún. Tôi cứ
khóc không ngừng. Tôi nhớ đến Hiếu vẫn đang nằm ở dưới đó…

Tôi nhìn thấy ánh sáng cam lóe lên từ mặt giếng.

“Quay mặt đi… Lửa địa ngục. Nhìn thấy không tốt…” Cô Loan nói gọn

lỏn.

Khi ánh sáng cam hết lóe lên sau lưng chúng tôi thì cũng là lúc cô Loan

ngồi xuống rồi thở hắt ra, ôm ngực thở. Cái Mai chạy lại đỡ thầy. Cô Loan
nhắm mắt rồi gục xuống.

“Cô!” Tôi hoảng hốt.

“Không sao đâu chị. Thầy em mệt quá thôi…”

Tôi để ý kĩ thấy ngực cô đồng vẫn đang phập phồng rất nhẹ thì mới thở

phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi ngồi bên nhau chờ trời sáng. Khi những ánh sáng của ngày

mới rọi xuống, Ông Lãng và chú Lâm dìu Loan bước phía trước, tôi và Mai
bước theo sau, ra khỏi trảng cỏ.

Khung cảnh đập vào mắt chúng tôi khi vừa bước ra khỏi khe nứt thật là

không thể tin nổi. Sự đổ nát có ở khắp mọi nơi. Cây cối đổ rạp, có rất nhiều
những tòa nhà nứt nẻ, đổ vỡ. Những mảnh vỡ văng khắp con đường làng.
Đường làng cũng lún xuống thành những đường rãnh rất sâu, hố tử thần.
Không khí vẫn vẩn đục bụi mù.

Sáu con người liêu xiêu leo trèo từng bước ra khỏi làng. Cô Loan đã tỉnh

lại nhưng vẫn còn yếu. Mất hơn nửa tiếng mọi người mới ra được đầu làng.
Mọi thứ đã kết thúc thật rồi…

Có một tốp người đang đứng ở đầu làng, chờ đợi chúng tôi. Họ là dân

làng về xem sự việc, đang rất hoảng hốt với mọi thứ trước mắt.

Cô Loan thều thảo giải thích cho mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.