NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 175

centimet. Máu hòa lẫn với máu. Những tiếng động im bặt.

Đột nhiên cái xác mở mắt ra trừng trừng.

“Bố!!! Bố… Sao bố bỏ mẹ con con…. Bố về đi…. Mẹ trông ngóng… Bố

mới là người cần về…” Từ khuôn mặt vô hồn của cái xác, giọng nói của
Hiếu vang lên nghẹn ngào như một sự kết hợp đầy kinh dị. Mới nhập xác
nên có lẽ linh hồn Hiếu vẫn chưa kiểm soát được cơ thể.

Bất chợt cơ thể Mai đang gục xuống thì bỗng ngẩng lên và khóc: “Bố

vẫn luôn tìm đường về… luôn luôn… giờ bố có thể yên tâm rồi…”

Tôi đốt một lá bùa Lãng quên rồi hòa tro vào nước, sau đó cạy miệng cái

xác đổ vào. Hiếu cần quên đi những gì hôm nay, cũng cần quên đi những gì
đã xảy ra khi cậu ấy là một hồn ma. Cái xác mở trừng trừng dần dần nhắm
mắt vào, từ khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

“Cảm ơn cô rất nhiều…” Bố Hiếu nói rồi rời khỏi thân xác Mai.

Người tôi run lên từng cơn, thế rồi một cơn đau thấu trời xâm chiếm tôi,

trào lên từ lồng ngực.

Tôi khuỵu xuống, mùi tanh tưởi xộc lên mũi. Tôi ho ra một vũng máu.

Cái Mai lúc ấy mới dần hồi tỉnh, thấy tôi đang quỳ dưới đất thì chạy lại

kêu: “Sư phụ… sao rồi…”

Tôi thấy yếu lắm, bèn thều thào nói với nó: “Xong rồi, thu dọn mau lên,

rời khỏi đây…”

Cái Mai nhanh nhẹn đẩy cái xác của Thanh vào trong, thu dọn đồ đạc và

nến, vơ muối trên sàn nhà. Rồi sau đó nó dìu tôi ra khỏi đó.

Hóa ra bố Hiếu chính là Kẻ hỏi đường gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người

dân làng bấy lâu nay. Một lần ông đi làm về muộn sau một đợt công tác,
trước đó lỡ hứa với vợ và con sẽ về, mang quà và tiền thưởng về. Thế
nhưng ông ấy lại bị lạc trong sương mù, cũng như bao người khác, thể xác
dần tan rã, chỉ còn lại linh hồn mỏng manh, vất vưởng. Lâu dần, ông ta
quên hết mọi thứ khi còn là người, oán niệm duy nhất là tìm đường về nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.