NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 183

Chắc toàn bộ gia tài của tôi chỉ dùng để mua đồ ăn, thức uống lon và khăn
ướt. Có thể nói rằng, khăn ướt đã cứu vãn cuộc đời của tôi.

Chẳng ai hay biết rằng. Tôi sợ nước. Tôi không thể chịu được hình ảnh

phản chiếu của mình trong những dòng nước lấp lánh. Nó gợi lại cho tôi
một ký ức kinh khủng không thể nào quên khi còn nhỏ. Có thể nói khoảnh
khắc đáng sợ nhất của tôi trong ngày không phải là những khi đối diện với
ác linh mà chính là khi phải tắm. Trầm mình trong làn nước len lỏi khắp cơ
thể khiến tôi đau đớn không chịu được. Tuy nhiên, nhiều trường hợp cũng
như đặc thù của công việc vẫn khiến tôi phải đối mặt với nước. Dù sao tôi
vẫn cứ hạn chế hết mức có thể để nước đọng trong nhà. Trong tủ đồ ăn của
tôi chất đầy đồ ăn liền và nước đóng lon. Những thứ đó giúp tôi ăn uống
mà không phải nhìn trực tiếp vào nước. Nhìn thấy nước bị giam hãm trong
một khối hình, tôi vẫn cảm thấy an toàn hơn đôi chút. Nỗi sợ kì quặc này
đúng là không ai chịu nổi. Tôi đúng là một ông già lẩm cẩm. Những năm
cuối đời không biết tôi sẽ sống ra sao.

Tôi ra đầu ngõ mua tạm chiếc bánh mì để ăn. Tôi không quá câu nệ

chuyện ăn uống. Miễn sao có thứ gì đó đơn giản bỏ vào miệng là được.

“A! Chú độc thoại à! Hôm nay ăn gì cho cháu thế chú?” Thằng bé bán

bánh mì thấy tôi gọi hớn hở.

“Bánh mì pate hai trứng nhé.” Tôi đáp gọn lỏn.

Tôi ngồi ghế nhựa nhai bánh mì ngấu nghiến. Tôi còn chẳng nhớ tối qua

ăn gì, bảo sao đói thế.

“Chú gì ơi… Mua cây kẹo cao su cho con nhé…” Một cô bé tầm tám,

chín tuổi giơ rổ kẹo ra trước mặt tôi.

“Tên con là gì, nhà ở đâu? Có nhớ không?” Tôi hỏi nó.

“Chú mua kẹo cho con đi, rồi con nói.”

Tôi cầm lấy một cây kẹo trong rổ của con bé, đoạn mở ví ra, lục ngăn

trong, rút ra một tờ tiền giấy, đốt ngay trước mặt nó.

“Đây nhé, chú mua rồi. Nói tên ra đi, chú giúp con về nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.