NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 184

“Con tên Trang, nhà ở sau chợ Hải Hậu ạ. Bán hết rổ kẹo này con mới

được về…”

“Ừ rồi, đợi chú, chú sẽ giúp con về nhà.”

Con bé cười toe, máu từ trên đầu nó vẫn đang chảy xuống. “Cảm ơn

chú!” Thế rồi nó biến mất.

Thằng nhóc bán bánh mì nói với tôi: “Đấy! Chú lại độc thoại rồi. Ghê

quá đi mất. Chú ngồi gọn ra góc kia cho cháu còn bán hàng. Chắc cả cái
phố này chả ai dám bán hàng cho chú ngoài cháu ra đâu. Vì cháu biết chú
đấy, không người ta lại tưởng bị điên. Hahaa!”

“Mày chỉ tổ vớ vẩn! Chú không điên!”

“Được cái hôm nào chú ra độc thoại vài câu là cháu bán đắt hàng ngay!

Hợp vía thế chứ lại!”

“Ơ thế gần đây có vụ tai nạn gì à?”

“Cháu không rõ nữa, hình như có vụ con bé bán rong chạy qua đường bị

ô tô đâm bất tỉnh. Cháu cũng không rõ sống chết như nào…”

“Ờ… ờ…” Tôi ậm ừ.

Hàng ngày, chuyện gặp mấy hồn ma chết đường chết chợ thế này đối với

tôi là sự quá ư bình thường. Hồi nhỏ tôi sợ lắm, còn không phân biệt được
thật giả. Đến tầm tuổi này thì tôi không còn cảm thấy sợ nữa. Thực chất
những vong hồn này đều đáng thương, họ chết bất đắc kì tử ngoài đường,
gia đình lại không làm lễ đưa về đúng cách, hoặc thậm chí còn chẳng có ai
làm ma chay cho tử tế, cứ vất vưởng ở đó mãi. Họ tìm đến tôi cũng chỉ nhờ
giúp đỡ mà thôi. Hàng tháng, vào 15 âm hoặc mùng 1, tôi đều cố gắng làm
một đàn lễ cầu siêu cho những vong hồn tôi gặp phải trong tháng đó. Tới
giờ tôi độ siêu cũng phải tới mấy nghìn người rồi.

Ăn xong chiếc bánh mì, tôi xoa tay vào nhau phủi phủi rồi gọi thêm cốc

nhân trần, đựng trong cốc sứ được che lại bởi tấm bìa các tông mà thằng bé
bán bánh mì chuẩn bị cho tôi. Tôi vừa nhấp nước nhân trần vửa thở dài và
nghĩ xa xăm. Vụ việc trước mắt làm tâm tôi không sao yên được. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.