NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 215

Tôi nhận ra người đó và chợt cảm thấy xấu hổ,

“Ơ! Ông nhà báo à!”

Đó chính là cô gái tôi vừa gặp chiều qua. Tôi vừa được cứu mạng bởi

một cô gái kém hơn tôi chục tuổi. Cô gái đứng yên lặng trong đêm, màu tóc
cháy cùng với ánh mắt nâu sâu thẳm. Ánh mắt ấy nhìn tôi dò hỏi, có chút
khó hiểu. Ánh mắt đinh ninh ấy làm tôi nhớ tới một người. Một luồng cảm
xúc dấy lên trong lòng tôi.

“Giờ này chú ra đây làm gì thế? Còn biết mấy món bùa cơ à?” Cô gái

gặng hỏi.

“Đã bảo gọi là anh thôi… mà tôi không phải nhà báo!” Tôi bối rối đưa

mắt ra chỗ khác.

“Thế anh là gì? Anh về đây làm gì?”

“Tôi là thầy pháp… được chưa… Tôi về giải quyết một vụ chết đuối ở

trong đảo này…”

“Thật á?”

“Chẳng nhẽ lớn rồi tôi còn đi đùa cô… Thế đêm rồi cô ra đây làm gì?”

Cô gái im lặng và nhìn về phía cây cầu trân trân, không đáp.

Lặng im lát lâu, cô gái mới khẽ nói: “Biết đâu, tôi gặp được Thu…”

“Thu? Thu có phải cô gái hôm qua…”

Cô gái tên Hiệp chỉ thở dài. Người đâu mà tên con trai, tính tình cũng

như con trai nữa.

“Nếu tôi không phải nhà báo, thì liệu cô có thể thoải mái mà giãi bày cho

tôi nghe sự tình đằng sau vụ tự tử kia không…? Tôi thật sự cần biết để có
thể giải quyết… Chẳng nhẽ cô bé Thu gì đó cũng đi qua đây và bị kéo
xuống như tôi?”

Vào giây phút tôi gần như bị kéo tuột xuống sông, tôi đã nhìn thấy điều

mà tôi cần kiểm chứng. Vào thời còn trẻ, vì quá tham vọng mà tôi đã cố
gắng mở luân xa sáu, thậm chí là bảy ra. Tôi phải trả giá nhiều cho hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.