NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 23

mặt đi rồi còn ăn cơm.”

Nói rồi mẹ tôi bỏ đi lên tầng trên. Tôi vô cùng bất ngờ, dường như mẹ tôi

còn giấu tôi nhiều thứ.

Một lúc sau khi ăn xong, tôi đang đi rửa bát thì thấy mẹ tôi đang lầm rầm

khấn vái ở chiếc bàn thờ trong nhà.

Ngày hôm sau tới lớp, khi chạm mặt Hiếu tôi cảm thấy rất ái ngại.

Mãi tới tận khi trống vào tiết bốn, tôi mới dám mở lời: “Cảm ơn cậu

ngày hôm qua nhé…”

Hiếu chỉ quay sang nhìn tôi một lúc rồi mới đáp: “Sao hôm qua lại về

muộn thế?”

“Tớ… đi sinh nhật Thành…”

Hiếu khẽ cau mày rồi không nói gì nữa, lại cặm cụi khắc khắc cây bút

chì.

“Sao hôm qua cậu lại tìm thấy tớ?” Tôi hỏi tiếp.

Hiếu đáp: “Tớ đi lấy thuốc cho mẹ về muộn. Vô tình thấy thôi…”

“Cậu… cậu có tin những gì mình nhìn thấy không?”

“Nếu muốn tin thì sẽ thấy, không tin sẽ không thấy,…” Hiếu đáp một câu

vô thưởng vô phạt khiến tôi chẳng biết nói gì thêm nữa.

Suốt quãng thời gian sau tôi vẫn còn hoảng sợ đến mức chẳng dám về

nhà muộn thêm một lần nào nữa. Chắc chắn ngôi làng này có vấn đề. Tôi
cảm giác như người lớn vẫn có chuyện gì đó giấu tôi. Tại sao ngày hôm ấy,
tôi chỉ nhìn thấy duy nhất chiếc đèn lồng của nhà tôi, ngoài ra không có
một người dân nào khác? Những bóng người tôi nhìn thấy trong sương mù
là thứ gì? Mỗi lần nghĩ tới tối hôm ấy, da gà tôi cứ nổi lên từng đợt.

Dạo này con đường làng tôi ngày càng nứt nẻ và khó đi hơn. Mỗi ngày

có những hộ gia đình được phân công trực nhật từng khu vực trong làng.
Họ chủ yếu quét dọn con đường làng, phân chó phân mèo và những chất
nhày màu vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.