NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 277

“Ừ, cũng có người có điều kiện hơn tí thì chuyển đi nhưng nghe đâu

cũng tán gia bại sản, sức khỏe giảm sút, không làm lụng được. Chục người
đi thì cũng tám, chín người như thế, nên bọn còn lại như chúng tôi ở đây
cũng chẳng máu me mà đi nữa…”

Tôi nghe xong chỉ thấy thương cảm. Ở đây đã phải chịu cái nạn mười

năm, mong rằng tôi có thể giúp họ sau này không phải sống lay lắt như thế
này nữa.

Buổi đêm, cơn mưa bất chợt kéo đến, dư âm của áp thấp nhiệt đới từ

hôm trước vẫn chưa tan. Tôi ngủ mê mệt sau một ngày nhiều suy nghĩ.

Cảm giác bức thở làm tôi tỉnh giấc. Tôi bàng hoàng nhận ra mình đang

trôi trong nước. Với một người sợ nước như tôi rơi vào thảm cảnh này quá
ư kinh hoàng. Tôi đang ở đâu đây???

Mất một giây định thần nhìn mọi thứ xung quanh, tôi nhận ra tôi vẫn

đang ở trong nhà của Hiệp, tôi đang lơ lửng ở phía trên băng ghế ngoài
phòng khách, nơi tôi nằm xuống ngủ lúc trước. Tại sao tự nhiên căn nhà lại
chìm trong biển nước? Mọi thứ xung quanh thật kì lạ, tôi đang lơ lửng, cảm
giác oxi đang dần biến mất, mắt tôi không nhìn rõ mọi thứ.

Tôi vô cùng hoảng sợ, cảm giác như ký ức xa xưa ùa về, làm phổi tôi

đông cứng lại.

Bất chợt tôi nghe thấy những tiếng kêu la như bị bóp nghẹt trong tiếng

nước, vọng đến từ cánh cửa phòng của Hiệp đang khép hờ ở góc kia.

Tôi cố gắng dướn thân, giãy người để đến được cánh cửa đó. Tôi không

biết bơi. Qua vài lần đạp chân, tôi mới đến được cánh cửa. Lực nước cản
quá mạnh làm tôi không thể lách vào trong.

Dùng hết sức bình sinh tôi đu lên trên xà rồi đạp cửa vào. Cả căn phòng

vẫn ngập trong nước, ngoài cửa sổ cũng là một biển nước mênh mông.

Hiệp đang lơ lửng khỏi giường. Phía dưới chân Hiệp, người mẹ của cô

vẫn đang nằm ngủ im lìm dưới tầng lớp nước, lặng lẽ như một bức tượng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.