Chương 21
Cầm Gia
T
ôi cảm thấy sức lực đang dần rời bỏ mình. Xung quanh tôi là một màu
đỏ của máu. Sau hành động xiên cá cuối cùng, tôi không còn sức để ngoi
lên nữa. Sinh nghề tử nghiệp, có lẽ tôi lại bỏ mạng nơi đây? Trước giờ tôi
luôn giữ đồng tiền phép thầy cho bên người, giờ nó đã nằm lại dưới đáy
sông, đại vận của tôi có lẽ cũng chỉ đến đây. Tôi thoáng thấy gương mặt
của mẹ tôi bập bùng trong làn nước.
Bất chợt thắt lưng tôi được túm chặt rồi lôi lên…
***
Thầy Vĩnh được kéo lên trên thuyền, người rũ ra như một xác chết,
không còn chút thần trí nào.
Chiếc thuyền được chèo vào bờ, trong lúc đó, thầy Lộc cùng những
người khác ra sức hồi cứu. Thầy Lộc điểm huyệt nhưng vẫn không thấy có
dấu hiệu hồi tỉnh. Từ miệng thầy Vĩnh máu không ngừng tuôn ra. Có lẽ lục
phủ ngũ tạng cũng đang rỉ máu. Trong trận đại chiến vừa rồi, có lẽ thầy đã
dùng toàn bộ khả năng của mình.
Thầy Vĩnh được đưa lên bờ, mọi người vây quanh. Ông Mười ra sức hồi
sức tim phổi nhưng không thấy phản ứng gì. Vĩnh vẫn không thở. Trông hai
người thầy đều xơ xác, máu me bê bết khắp người. Người dân đã gọi cấp
cứu. Thầy Lộc thở dài, có lẽ đi bệnh viện giờ cũng không kịp nữa. Hiệp
đứng bên cạnh hoảng hốt và bụm miệng khóc. Những vết ấn đen trên cổ cô
đã biến mất.
Thầy Lộc nhờ cởi áo Vĩnh ra. Ông lôi ra chiếc bọc màu đỏ vừa ấn vào
ngực Vĩnh ở dưới sông, mở ra. Bên trong là một nắm đất xốp tơi, thầy Lộc
trải ra khắp ngực, bụng của Vĩnh. Ông ta tháo chiếc vòng ngọc đang đeo