NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 319

anh ấy, để hoàn thành trận địa ở trạng thái tốt nhất… Có phải vì thế mà…?”

“Nó có vẽ hình gì? Cô còn nhớ không? Đồng tiền đó giờ đang ở đâu?”

Thầy Lộc vội hỏi. Theo hai mấy năm, chắc chắn có lưu dương khí và tinh
thể của người cầm nó. Nếu là đồng tiền Thái Dương thì còn thu hút năng
lượng nhiều hơn nữa.

Chẳng nói chẳng rằng, Hiệp vớ lấy chiếc xẻng nằm giữa đống dụng cụ

ngổn ngang bên bờ sông rồi nhảy thẳng xuống sông bơi ra giữa dòng.
Người dân không hiểu gì, chỉ giục mọi người đưa thầy Vĩnh đi cấp cứu.

Hiệp lội ra giữa dòng sông, lặn vào giữa trận địa bằng cọc gỗ. Cô lặn sâu

tận dưới đáy sông, ra sức dùng xẻng, tay bới đào để tìm vật cần tìm. Trong
lòng Hiệp hoảng hốt và đau đớn. Hiệp cũng sợ mất thầy Vĩnh. Tay cô bới
được bọc vải đỏ dưới sông, được buộc chặt bởi những sợi dây chun. Hiệp
bới lên và vội vàng đem vào bờ.

Thầy Lộc tháo sợi chun, lấy ra đồng tiền cổ to bằng nửa lòng bàn tay, ở

giữa có lỗ và khắc chữ cổ, đằng sau chạm khắc hình mặt trời. Đó chính là
đồng tiền Thái Dương rất hiếm. Thầy Lộc đặt đồng tiền lên hõm cổ của
Vĩnh, ấn chặt.

“Hồi sức tiếp đi!” Thầy Lộc nói.

Hiệp luống cuống nãy giờ nhưng cuối cùng cũng quyết định làm một

hành động táo bạo. Cô ở trong đội cứu hộ của đảo nên những bước sơ cứu
cô đều nắm rõ. Hiệp sẽ hô hấp nhân tạo, lúc này có lẽ sẽ hiệu quả hơn hồi
sức tim phổi. Hiệp nâng cổ thầy Vĩnh lên cao, khẽ bóp mũi và kề đôi môi
còn ướt nước vào sát đó. Đôi môi cô run rẩy, cuối cùng cũng chạm vào đôi
môi đã lạnh ngắt của thầy Vĩnh.

Thầy Lộc tiếp tục ấn huyệt và niệm chú.

***

(Trở về cái nhìn của thầy Vĩnh).

Tôi thấy mình đang ngồi ở trước hiên nhà năm nào. Ánh sáng ban ngày

nhẹ nhàng và không chói gắt. Tôi không rõ tại sao mình lại trở về đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.