NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 321

vờ ngoài đường ngoài chợ. Thế nhưng tuyệt nhiên tôi không bao giờ nhìn
thấy mẹ tôi trở về, kể cả là sau khi sư phụ tôi làm lễ siêu độ cho bà.

“Cho con đi với mẹ được không? Ở đây, con cô đơn quá…” Tôi nói.

“Mẹ vẫn luôn ở đây chứ đâu? Con không phải đi đâu với mẹ hết…” Mẹ

tôi cười hiền, ánh mắt nâu trầm giống Hiệp.

Đúng rồi, còn Hiệp thì sao?

“Trờ về đi con… Chưa đến lúc…” Hình ảnh mẹ tôi mờ nhòe dần đi. Dội

vào tai tôi là tiếng gọi: “Anh Vĩnh! Anh Vĩnh ơi! Mở mắt ra đi…”

***

Thầy Vĩnh mở mắt ra, ho ra nước sặc sụa, đẩy nước ra khỏi phổi, miệng

vẫn nhễu nhại những máu.

“May quá… may quá…” Người dân xung quanh ồ lên.

Thầy Lộc biết như vậy là tạm ổn, kéo được người này từ cửa tử về. Thầy

Vĩnh dường như vẫn chưa lấy lại được thần trí, mắt nhắm mắt mở yếu ớt
lắm. Giá như lúc này có đá ngọc thạch trăm năm, đặt lên nằm dưỡng
thương có lẽ sẽ đỡ hơn. Thầy Lộc khoát tay nhờ người dân đưa Vĩnh đi cấp
cứu.

Thế nhưng đột nhiên Vĩnh mở to mắt, gồng lên, tay nắm chặt lấy gấu áo

của Lộc, miệng mấp máy gì đó. Lộc phải cúi xuống lắng nghe.

“Chưa… chưa xong… Phá ấn… phá ấn ở Cầm gia… Ngôi nhà đá… Hỏi

Hiệp… anh Mười…”

Phá ấn ở Cầm gia?

Thầy Lộc chỉ nghe được có bấy nhiêu, Vĩnh lại ngã xuống bất tỉnh, vẫn

còn hơi thở nhè nhẹ. Người dân vội vàng xốc thầy lên đưa thầy đi đón xe
cấp cứu. Hiệp mũi đỏ ngầu, đi theo đám đông thì bị thầy Lộc kéo giật lại.
Ông thầy kiệm lời chỉ hỏi:

“Cô là Hiệp đúng không. Cô có biết gì về Cầm gia không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.