NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 44

Một lát sau mẹ tôi mang một cốc nước vào phòng an ủi tôi. Tôi giận dữ

không uống.

Tôi khóc nấc lên với mẹ: “Mẹ… mẹ giải thích cho con đi? Những thứ

con nhìn thấy là gì? Mẹ nói đi, nếu mẹ còn giấu con nữa, con sẽ bỏ về nhà
ông bà ngoại, con không ở đây nữa đâu…”

Mẹ tôi trông rất khổ tâm, bà lúng túng. Bà đưa mắt nhìn con Nhi đang

ngồi vẽ ở dưới góc tường rồi mới thở dài, quay sang tôi.

“Làn sương mù đó… không phải sương mù thông thường. Người dân ở

đây gọi nó là Cõi u mê…”

Tôi gạt nước mắt đi, hỏi lại: “Cõi u mê? Cõi u mê như nào?…”

“Cứ tối đến, không gian trong làng sẽ trở thành Cõi u mê… Con cứ

tưởng tượng đó là cõi Âm ấy… nhưng cũng không hẳn. Nó chỉ ở trong khu
làng này thôi, vì âm khí ở đây mạnh quá nên mới thành ra như thế. Ban
ngày có ánh dương nên xua bớt tà khí, cõi U mê không tồn tại… nhưng tối
đến thì…”

“Thế những người con nhìn thấy là gì…?”

“Những người đó… trong cõi đó, đương nhiên có những thứ không sạch

sẽ rồi… Nó là truyền thuyết của làng, mẹ cũng không rõ nữa…” Mẹ tôi
đánh mắt sang trái như lảng tránh. Tôi nghĩ là bà biết, nhưng có lí do nào
đó mà bà không muốn cho tôi biết…

“Chính vì thế nên làng này mới có giờ giới nghiêm. Giới nghiêm không

cố định giờ mà bắt đầu khi nào trời tối xuống. Những người lạc trong cõi u
mê sẽ khó mà tìm được đường về nhà… Có nhiều người biến mất lắm
rồi… từ trước khi có giới nghiêm. Con chủ quan quá, con ạ. Con đừng giận
bố, bố lo quá thôi. Bố mẹ nói mà con có nghe đâu…”

“Mọi người vẫn dẫn con về được đó thôi…”

“Ừ, con về được là do bố mẹ thắp đèn lồng phép thôi. Có lần con thắc

mắc tại sao con chỉ nhìn thấy mỗi bóng đèn nhà mình sáng chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.