NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 5

“Mọi người sao thế?” Nó hỏi bằng giọng véo von mà không ngoảnh đầu

lại.

“Không sao đâu…” Tôi lẩm bẩm rồi nằm vật xuống giường.

Những ngày sau đó chỉ có tôi và mẹ lặng lẽ thu dọn mọi thứ trong nhà,

cho vào thùng các tông để chuẩn bị chuyển đi. Bố tôi giam mình trong
phòng cả ngày không ra, chỉ đắm chìm trong men rượu. Nhìn ông, tôi vừa
thương vừa giận. Những nỗi uất ức cứ nghẹn lên trong họng tôi. Tôi chẳng
có tội lỗi gì mà vẫn phải hứng chịu nỗi bất hạnh này. Tôi phải rời xa căn
nhà yêu dấu, lớp học với bao nhiêu bạn bè… Giờ tôi sẽ phải tới một nơi khỉ
ho cò gáy nào đó không có lấy một chút thân thuộc.

Những ngày sau, tôi chia tay bạn bè trong nước mắt. Ai cũng bất ngờ với

tin tôi phải chuyển đi gấp. Thực sự tôi không muốn xa nhóm bạn của tôi…

Đêm trước ngày chuyển, tôi nghe tiếng đồ đạc đổ vỡ vọng ra từ phòng

ngủ của bố mẹ. Tôi tò mò tiến lại gần.

“Bắt buộc phải chuyển về đấy sao? Không còn cách nào khác à? Em

nghe…” Giọng mẹ tôi vang lên.

“Không về đấy thì về đâu? Tôi hỏi cô, còn chỗ nào để đi nữa?…” Bố tôi

gắt lên.

“Anh biết là không tốt cho bọn trẻ mà!?”

“Đừng nghe ngóng linh tinh… Giờ còn mỗi căn nhà đấy thôi… Tôi trắng

tay rồi!”

Xoảng… nghe đâu như bố tôi bực dọc quật vỡ thứ gì đó trong phòng.

Mẹ tôi im bặt.

Tôi bỏ ra đi thu dọn nốt đống đồ đạc còn lại trong phòng ngủ. Dưới sàn

nhà vương vãi những bức tranh của con em gái tôi. Tôi gắt lên: “Đừng bày
nữa, không thấy tao dọn chưa đủ mệt sao?”

Con bé trốn sau tấm rèm cửa, cười khinh khích. Tôi nhặt những bức

tranh lên. Những bức tranh đều giống giống nhau: Những ngôi nhà san sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.