NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 52

Cô bé đứng quay lưng lại phía tôi, tôi không thể nhìn thấy mặt.

“Cậu quên hết rồi à? Cậu quên hết rồi à?” Cô bé hỏi tôi một câu hỏi lặp

đi lặp lại.

“Em là ai?” Tôi lắp bắp.

“Cậu quên rồi. Cậu quên rồi. Đi đi, đi đi Hoài ơi, đi đi…” Cô bé chỉ tay

ra con đường phía trước, con đường dẫn ra khỏi làng.

“Đi đi… nhé…” Bóng cô bé đang mờ dần.

“Này, từ từ đã… em là ai??” tôi gọi với theo.

“Cạnh chiếc giếng cổ…” Đó là câu nói cuối cùng tôi nghe được trong

giấc mơ. Tôi mở mắt choàng tỉnh. Giấc mơ không quá đáng sợ. Điều đánh
thức tôi dậy lại là một điều khác.

Tôi nghe thấy rõ ràng trong màn đêm. Đó là tiếng trống của thằng bé hồi

trưa nay. Tiếng trống vọng ra từ bên ngoài nhà tôi, vang lên trong màn đêm
tĩnh mịch.

Tung… tung… tung.

Tiếng trống vang lên đều đều và rõ rệt, rất gần, nghe như ngay ở dưới

nhà tôi vậy. Tôi không thể biết được tiếng trống ấy đến từ đâu. Điều mà tôi
chắc chắn đó là tiếng trống đó không phải là của trẻ em trong làng. Giờ này,
không một đứa nào được phép ra ngoài chơi, nhất là chơi Trốn tìm.

Tôi sợ đến lạnh toát cả người. Tôi nhắm chặt mắt, kéo chăn kín lên đầu.

Tôi cố ngủ cho qua đêm dài trong khi tiếng trống vẫn vang vọng ở bên
ngoài kia. Thật kinh khủng.

Trưa hôm sau, đi học về, tôi đang ngồi ăn cơm thì nghe thấy một tiếng

thét dài. Có vẻ như ở làng này, mấy tiếng thét như thế chẳng có gì là lạ. Tôi
nghe đến giờ là lần thứ hai rồi. Tiếng ồn ã vang lên khắp con đường làng.

“Trả lại con cho tao… trả đây…” Tiếng một người phụ nữ nào đó gào

lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.