NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 68

Hắn ta rú lên đầy sợ hãi rồi bỏ chạy mất. Dáng chạy lật đật quái dị của

hắn mấp mô trên con đường làng rồi khuất dần.

Tôi biết bà ta vừa mô phỏng cái gì. Bà ta vừa đóng giả Kẻ hỏi đường.

Mẹ tôi rối rít cảm ơn bà ta. Thế rồi mẹ tôi lại hối hả dắt cái Nhi theo. Đi

được một đoạn tôi mới cất tiếng hỏi: “Mẹ ơi… ai đấy ạ? Bị điên hả mẹ?”

Mẹ tôi gật đầu: “Ừ.”

“Tự nhiên điên thôi hả mẹ?”

“Nghe đâu nói là, ông này nhìn vào mắt Kẻ hỏi đường… Xong về bị như

thế. Gặp đến lần thứ hai mới bị. Về từ lúc còn trẻ lắm, hơn hai mươi mà giờ
đã gần bốn mươi rồi đấy…”

Tôi nuốt nước bọt để tiếp nhận thông tin vừa rồi. Hình ảnh quái đản của

người đàn ông kia cùng hình ảnh của Kẻ hỏi đường vẫn còn in đậm trong
tâm trí tôi. May… may quá, may mà tôi đã nghe được lời cảnh báo từ
trước, không thì… tôi cũng thành ra thế kia.

Ba mẹ con đi taxi qua trường tôi, rồi mẹ tôi đưa ngay con Nhi lên viện.

Tôi lo không biết nó có bị thủng màng nhĩ hay không… Đi cùng nó nãy giờ
mà mặt nó cứ bần thần, không nói năng câu nào, chẳng còn vẻ hoạt bát như
trước kia.

Cả buổi học hôm ấy, tôi chẳng buồn hé răng nửa câu. Biến cố xảy ra

trong nhà tôi đêm qua vẫn khiến tôi chưa hết bàng hoàng. Giờ bố mẹ tôi
thành ra như thế, làm gì có ai có thể bình thường cho được? Tôi phải cố
gắng lắm mới không để mình khóc ra giữa lớp.

Tan học, tôi lủi thủi đi ra bến xe buýt. Đương nhiên là tôi không về cái

làng đấy. Tôi phải lên viện đón con Nhi để chiều nay mẹ tôi còn đi làm.
Tiền nong mẹ tôi không có nhiều, đành phải đi xe buýt thôi…

Hiếu ngơ ngác đạp xe phía sau tôi, gọi với theo:

“Ê… Ê, ơ đi đâu đấy? Về nào??”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.