NGÔI NHÀ BÍ ẨN - Trang 35

IV

BÉCHOUX, VIÊN CẢNH SÁT

D’ Enneris nắm lấy cánh tay hai người phụ nữ và trấn an họ:
- Bình tĩnh ! Quái quỷ ! Mới đầu mà các cô đã nao núng như vậy thì

chẳng làm gì được.

Ông quản lý già bước đi trước hơi xa. Van Houben cùng vào trong sân

với Béchoux, nói nhỏ vào tai ông này:

- Đúng chứ ! Tôi đánh hơi tốt. May mà chúng ta có mặt ở đây !... Chú

ý về những viên kim cương... Đừng rời mắt khỏi d' Enneris.

Họ đi qua khoảng sân rộng lát đá không đều nhau. Tường những ngôi

nhà bên cạnh trần trụi, không cửa sổ bao bọc bên phải, bên trái. Phía cuối
ngôi nhà có những cửa sổ cao, có vẻ bề thế. Họ bước lên sáu bậc thang.

Régine Aubry ấp úng:
- Nếu tiền sảnh lát đá đen, trắng, tôi sẽ không chịu nổi.
- Mẹ kiếp ! - d' Enneris phản ứng.
Tiền sảnh có đá đen và trắng. D' Enneris bấu chặt cánh tay hai cô bạn

đến mức giúp họ đứng vững trên đôi chân run run.

- Tấm thảm cầu thang cũng như thế - Régine lầm bầm.
- Đúng tầm ấy - Arlette rên rỉ - và tay vịn ấy...
- Thì sao ?... - d' Enneris nói.
- Nhưng nếu chúng tôi nhận ra phòng khách ?...
- Việc cần thiết là đến đấy. Tôi cho rằng nếu ông bá tước là thủ phạm,

ông ta sẽ không dẫn chúng ta vào đó.

- Vậy phải làm gì ?
- Phải buộc ông ấy đưa vào. Nào, Arlette, can đảm lên và dù thế nào

cũng không thốt một lời !

Lúc ấy bá tước Adrien de Mélamare đến trước các vị khách, đưa họ

vào một gian phòng ở tầng trệt trang trí đồ gỗ mun rất đẹp từ thời Louis
XIV, chắc là phòng làm việc của ông. Đây là một người đàn ông tóc hoa
râm, có lẽ bốn mươi lăm tuổi, người nặng nề, khuôn mặt hơi khó coi và ít
gây được thiện cảm. Ông nhìn với một cảm giác hơi mơ hồ, đôi lúc đãng trí,
có vẻ bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.