NGÔI NHÀ BÍ ẨN - Trang 37

Mấy phút sau tôi không nghĩ đến nữa và có lẽ không bao giờ lưu ý nữa
nếu...

Sau một lúc khôn khéo bỏ dở, Jean tiếp tục:
- Dĩ nhiên, người bà con thân mến, ông biết chợ "Marché aux Puces"

lộn xộn đủ mọi đồ vật chắp vá. Thường tôi tìm thấy ở đấy nhiều vật rất đẹp
và không bao giờ tôi tiếc công đi dạo quanh chợ. Rồi bỗng trên hè đường
giữa đống vật dụng không có giá trị, tôi nhìn thấy một mẩu băng... Vâng,
một mẩu dải băng kéo chuông bằng lụa xanh đã nhạt màu. Và bên cạnh là
một tấm che lỗ khoá, một đĩa nến bằng bạc...

Thái độ của ông de Mélamare bỗng nhiên thay đổi. Vô cùng xúc

động, ông kêu lên:

- Nhưng hỏi ở đâu, thưa ông ? Làm sao có được chúng ?
- Chỉ đơn giản hỏi xin tôi thôi.
- Sao ?... Ông đã mua lại chúng ? Giá bao nhiêu ? Tôi xin trả lại ông

gấp đôi, gấp ba ! Tôi rất cần...

D' Enneris làm ông bình tâm lại:
- Để tôi biếu ông, người bà con thân mến. Tôi mua tất cả chỉ mười ba

phrăng rưỡi !

- Chúng đang ở nhà ông ?
- Chúng ở ngay đây, trong túi tôi. Tôi vừa ghé qua nhà lấy đưa tới.
Bá tước đưa tay ra, không ngượng ngùng gì.
- Một giây đã - Jean d’ Enneris vui vẻ nói - Tôi muốn được một phần

thưởng... ồ, rất nhỏ thôi. Tôi vốn bản chất tò mò... muốn xem chỗ để
chúng... và cũng để biết tại sao ông cần đến chúng như vậy.

Bá tước ngập ngừng. Yêu cầu có vẻ không kín đáo và chứng tỏ có sự

nghi ngờ nào đấy nhưng về phần ông, sự ngập ngừng ấy có ý nghĩa xiết bao
! Tuy vậy cuối cùng ông trả lời:

- Dễ thôi, thưa ông. Xin mời theo tôi lên gác hai, vào phòng khách.
D' Enneris liếc nhìn hai phụ nữ trẻ để muốn nói:
"Các cô thấy không... Bao giờ người ta cũng đi đến điều mình muốn”.
Nhưng quan sát họ anh thấy nét mặt họ biến sắc. Phòng khách là chỗ

hai cô đã trải qua thử thách. Trở lại đó là xác nhận điều đáng sợ. Van

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.