NGÔI NHÀ CÂY - Trang 9

Thất vọng. Chẳng có gì hết.

Rồi tôi nhoài ra nhìn hẳn xuống phố.

Và chợt bắt gặp một cái gì đó. Một cái bóng. Nhào ra từ một lùm cây

thấp. Tim tôi đập rộn lên một chút.

Đừng quá hy vọng, tôi tự nhủ. Đó có khi chỉ là Pokey, con chó hôi hám

nhà hàng xóm.

Tôi bắt đầu chăm chú nhìn. Nó vẫn ở đấy. Đi lại quanh quẩn.

Có thể, chỉ là có thể thôi, đó không phái là Pokey, tôi nghĩ.

Có lẽ đây lại chính là con ma mà tôi hằng mong đợi bấy lâu nay.

Phải. Có thể lắm.

— Đừng ở đó nữa. – Tôi nói to. – Đi ra ngoài xem nào.

Tôi gập cuốn sách Những câu chuyện có thực đáng kinh ngạc về ma

đang đọc dở lại và tưởng tượng mình đang đi dọc xuống phố. Tôi không biết
các bạn có muốn nói chuyện với một con ma hay không. Nhưng nếu là tôi
thì tôi sẽ nói những câu như “Ra ngoài ngay đi, ô, một sinh vật kỳ lạ. Hãy
hiện hình đi cho Dylan S. Brown này được chiêm ngưỡng nào, ta chính là kẻ
săn ma không hề biết sợ đây!”

Cái bóng sẽ vọt ra khỏi lùm cây. Và khi tôi chằm chằm nhìn nó, vật này

sẽ lập tức biến thành một con quái vật khổng lồ với những chiếc răng nanh
nhọn hoắt lóe sáng.

Tôi sẽ không thèm nhúc nhích một bước. Không đời nào, tôi – Dylan S.

Brown – kẻ săn đuổi ma này sẽ…

Bộp!

Có cái gì đó sau lưng nặng và lạnh buốt đập mạnh lên vai tôi.

Tôi ngã chúi ra đằng trước, khuỵu chân va đầu gối xuống sàn nhà.

— Đầu hàng đi, Dylan. – Ông anh to béo đang cưỡi lên lưng tôi, ngửa

cổ ra sau cười khoái trá. Anh ấy cầm một lon Cô ca ướp lạnh rồi để lên vai
tôi. – Càng ngày em càng tỏ ra nhát gan đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.