NGÔI NHÀ CÂY - Trang 10

Tôi muốn đấm một cú vào đầu gối anh ấy. Ở vị trí này tôi có thể dễ

dàng làm như thế. Nhưng nếu tôi đấm Steve, anh ấy sẽ cù tôi mất.

Anh ấy thừa biết tôi ghét bị cù đến thế nào. Thể nào anh ấy cũng không

chịu thôi chừng nào tôi chưa chịu hứa sẽ dọn giường cho anh ấy trong vòng
một tuần.

Thế nên tôi chẳng làm gì được ngoài việc thở dài. Tôi gượng đứng

thẳng dậy và nói:

— Anh chỉ làm em bị bất ngờ thế thôi. – Ôi trời, nghe yếu đuối quá.

— Ừ, đúng đấy. – Steve đáp. Anh ấy nhấc chiếc mũ trên đầu ra, đưa tay

lên cào cào mái tóc vàng hoe của mình. Rồi anh lại đội mũ vào.

— Anh thỏa thuận thế này. Em chịu đi rao báo buổi sáng cho anh thì

anh sẽ không kể cho ai ở trường nghe chuyện em đã nhút nhát thế nào.

Tôi biết Steve sẽ chẳng kể chuyện này cho ai đâu. Ở nhà anh ấy hay

trêu chọc tôi nhưng đến trường anh ấy lại luôn bênh vực tôi.

— Không đời nào. – Tôi kiên quyết đáp. – Em không định dậy từ năm

giờ sáng để đi đưa báo cho anh đâu. Mà em cũng sẽ không rửa bát hay dọn
rác thay phiên anh đâu đấy. Thế nên đừng cố giao kèo làm gì nữa. Với lại,
em còn có nhiều việc khác phải làm.

— Ôi thế á? Việc gì ấy nhỉ? – Steve hỏi.

Tôi chỉ ra ngoài phố âm u.

— Anh có thấy hôm nay rất thích hợp cho việc đi tìm ma không?

— Ôi, để anh yên đi. – Anh Steve kêu lên. – Với em thì ngày nào chẳng

là thích hợp để đi tìm ma! Và rồi lại chẳng tìm thấy con ma nào cả. Đến bao
giờ em mới chịu thừa nhận là ma không hề tồn tại?

— Thế đến bao giờ anh mới chịu thừa nhận là ma có thật? – Tôi hỏi lại.

Anh trai tôi bật cười.

— Đấy là rắc rối của em, Dylan, cậu bé của tôi. Em tin mọi thứ nghe

được. Khi nào bằng tuổi anh bây giờ, em sẽ hiểu biết hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.