NGÔI NHÀ CÂY - Trang 11

Tôi rất ghét những lúc anh Steve gọi mình là “cậu bé của tôi”. Tôi ghét

điều này còn hơn cả bị cù.

Và tôi còn ghét cả cái câu “khi nào em bằng tuổi anh”. Steve chỉ hơn

tôi có một tuổi. Một năm thôi đấy. Anh ấy học lớp sáu. Tôi lớp năm. Mà
trông anh ấy cũng chẳng già dặn gì hơn tôi. Thực ra mọi người còn hay
nhầm hai chúng tôi bởi anh em tôi khá giống nhau. Cả hai chúng tôi đều có
mái tóc vàng hoe, cặp mắt to màu xanh lá cây và hàng đám tàn nhang.

— Anh muốn nói gì thì nói, ông nội ạ. – Tôi phản công.

Steve nở một nụ cười hàm ý tôi lớn hơn cậu nhiều và nói:

— Ờ. Dù sao thì anh cũng đủ già dặn để biết rằng không hề có…

Steve không nói nốt câu.

Anh ấy mải nhìn cái gì đó ngoài cửa sổ. Và giờ thì anh ấy dán mắt ra

ngoài đó.

Anh ấy bật kêu thầm.

— Cái gì thế? – Tôi kêu lên. – Cái gì hả?

Steve gần như nín thở. Tôi nhìn rõ gò má anh ấy nhô hẳn ra.

— Một… một con ma. – Steve thì thào, tay run rẩy chỉ ra ngoài phố.

— Ở đâu? – Tôi la lên.

Tôi quên biến là mình đang giận dỗi vội nhoài người ra nhanh đến nỗi

va cả vào khung cửa sổ. Lập tức mũi tôi như bị ai thoi một quả. Đau nhói.

Nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi đẩy anh Steve ra để nhìn bằng được con

ma.

Chợt tôi nghe thấy một âm thanh quái quỷ.

Âm thanh thực sự quái quỷ.

Steve. Anh ấy phá lên cười.

— Đó… đó là con Pokey. – Anh ấy giả bộ lắp bắp. – Con chó đáng sợ

nhất đi săn trên phố Fear. Anh nghĩ anh hơi nhầm lẫn một chút. – Steve cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.