NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 120

“Con bé thở không khổ sở chứ ạ?”

Bác sĩ Asagishi lấy làm lạ với câu hỏi của Kaoruko. “Ý cô là sao?”

“Chỉ là…”

“Thế là được rồi, em không cần phải lo về chuyện đó,” Kazumasa quay sang
nhìn vợ. Rồi anh lập tức nhìn sang bác sĩ Asagishi. “Từ giờ, ta nên làm
sao?”

“Đầu tiên, chúng tôi sẽ theo dõi tình hình. Khi chỗ phẫu thuật đã lành
miệng, xác nhận được tình hình hô hấp ổn định, chúng tôi sẽ chuyển cháu về
lại bệnh viện bên kia. Thường sẽ mất khoảng bảy ngày, nhưng có thể sẽ mất
thêm chút thời gian nữa.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy nhờ anh giúp đỡ cho.” Kazumasa cúi đầu.

Kaoruko ghé mặt lại gần khuôn miệng Mizuho. “Em nghe thấy tiếng ngáy
này…” nước mắt nuốt nghẹn lời thốt ra.

Nhìn con bé, Kazumasa cảm thấy may mắn vì đã tiến hành phẫu thuật. Kể cả
khi vị bác sĩ trực tiếp mổ cho con bé cũng nghĩ rằng bệnh nhân này đã
không còn ý thức, chẳng thể cảm nhận được cảm giác khó thở đi chăng nữa,
thì chỉ cần vợ anh cảm nhận được sinh mệnh con gái mình đã đủ để khiến
anh mãn nguyện lắm rồi. Thế chẳng phải đã là quá đủ sao? Kaoruko không
có vẻ gì muốn rời xa Mizuho. Có vẻ như cô vẫn còn muốn nghe tiếng ngáy
ngủ của con bé. Vị bác sĩ trẻ đang cầm ống thở trên tay đứng im tỏ vẻ bối
rối.

“Kaoruko,” Kazumasa lên tiếng gọi cô. “Đi thôi. Sẽ phiền cho việc trị liệu
đấy.”

Anh nói thế cô mới để ý thấy bác sĩ. Cô nói lời xin lỗi.

Khi vừa rời khỏi căn phòng, đi dọc theo hành lang, Kaoruko chợt nói, “Phải
mua ít kem thôi.”

“Kem?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.