NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 122

“Ôi! Tuyết kìa. Ikuchan, tuyết rơi rồi,” Kaoruko nhìn lên trời.

“Tuyết kìa, tuyết kìa,” trong bộ áo khoác trùm đầu màu xanh đen, bé Ikuto
cố vươn đôi cánh tay ngắn cũn ra. Có lẽ thằng bé định hứng những bông
tuyết rơi rơi.

Đã vào đến giữa đông rồi. Đây mới là lần thứ hai cô thấy tuyết đến sớm khi
vừa mới qua Tết như vậy ở Tokyo. Nhưng lần trước, tuyết chỉ rơi chút thôi
rồi lập tức tan biến. Lần này chẳng rõ sẽ sao đây. Nếu chỉ lớt phớt rơi đủ để
cảm nhận được sắc đông thì tốt, nhưng nếu phủ dày làm giao thông đình trệ
thì mệt đây.

Về đến nhà, Ikuto cởi giày ra, đi về phía bồn rửa. Thằng bé đã được dạy cẩn
thận là khi về nhà phải rửa tay sạch sẽ.

Kaoruko vẫn xách túi đồ, mở cánh cửa gần nhất ra ngoài hàng hiên.
Kazumasa định xây căn phòng đó để làm thư phòng riêng nhưng kể từ khi
anh rời khỏi nhà chẳng ai động đến.

Nhưng giờ nó đã có một vai trò quan trọng khác.

Nhìn lên cái giường sắt bên cửa sổ, Kaoruko nhíu mày. Không thấy bé
Mizuho đáng ra đang nằm đó đâu nữa. Không thấy cả bà Chizuko đáng lý ra
đang ở đây chăm cháu.

Đặt túi đồ xuống sàn, cô rời phòng. Với những bước chân vội vàng đi dọc
theo hành lang, cô mở cánh cửa phòng khách nơi đó. Không khí ở đây lạnh
hơn căn phòng lúc nãy.

Cô thấy dáng lưng bà Chizuko mặc chiếc áo khoác màu xám. Bà ở cạnh ô
cửa kính hướng ra phía vườn. Cạnh đó là chiếc xe đẩy dạng cáng, bên trên
phủ một cái chăn hồng.

“A, con đã về,” bà Chizuko quay lại.

“Mẹ đang làm gì thế?”

“Làm gì ư… Mẹ thấy có tuyết rơi nên muốn chỉ cho Mizuho thấy thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.