NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 124

“Ừ,” gật đầu vậy rồi bà Chizuko nhìn chăm chăm vào chiếc xe đẩy. “Cảm
ơn cháu nhé, Mizuho.”

Kaoruko rút nhiệt kế khỏi nách Mizuho. Hơn 35 độ một chút, dạo này thân
nhiệt con bé cũng thấp nên chắc cũng không phải vấn đề gì lớn.

Ikuto đã ở trong phòng từ lúc nào. Thằng bé đứng trước cánh cửa kính, nhìn
ra vườn. Tuyết đang phủ màu trắng tinh lên lớp vỏ cây xù xì màu nâu xỉn.

Thằng bé quay lại nhìn chị gái trên xe lăn, “Chị ơi, tuyết kìa.”

Kaoruko ngắm nghía gương mặt Mizuho. Dường như vẻ mặt con bé có chút
gì yên bình hơn hẳn, nhưng có lẽ cô cảm giác vậy thôi.

Việc chăm sóc tại nhà đã bắt đầu được gần tháng nay. Ban đầu, một người
chẳng thể tự lo nổi, cô và bà Chizuko phải thay nhau chăm lo cho con bé
liên tục 24/24. Tuy đã được huấn luyện khá nghiêm túc tại bệnh viện nhưng
bắt đầu làm mới thấy nảy sinh ra hàng đống việc ngoài dự liệu. Như chuyện
xuất hiện nhiều đờm hơn chẳng hạn. Cô cho rằng đó là do không khí không
được thanh sạch, lập tức phải lắp đặt một máy lọc khí công suất cao mới khá
lên được. Chuyện đặt ống truyền dịch cũng không ổn định. Cô nhận ra có
khi là do tình hình Mizuho có ít nhiều đổi khác so với hồi còn trong viện
như bác sĩ đến thăm bệnh đã chỉ ra.

Bị áp lực bởi tiếng chuông cảnh báo từ đủ thể loại máy đo, cả Kaoruko lẫn
bà Chizuko đều không ngủ được, lúc nào đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ. Họ
cũng thấy lo sợ khi cứ phải tiếp tục cuộc sống theo kiểu này.

Mà không, đến giờ vẫn đầy bất an đó chứ. Chỉ cần gây ra một lỗi lớn nào đó
là có thể cướp đi sinh mạng của Mizuho nên lúc nào cũng phải rón rén cẩn
thận.

Nhưng mà, niềm vui được chung sống với Mizuho đã khiến trái tim trở nên
mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chỉ cần suy nghĩ nếu bản thân không cố gắng đứa
trẻ này sẽ không thể tiếp tục sống đã khiến họ không thể khóc nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.