NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 149

“Nào, xong rồi,” rắc thêm món mì baby star lên trên, Yuuya nói.

Mao lấy một cái thìa dẹt loại nhỏ gọi là hagashi

[1]

ra xắn một miếng cho vào

miệng, “Ngon quá,” cô cảm thán. “Biết ngay mà, món monja Yuuya làm là
số một.”

[1] Thìa hagashi: loại thìa nhỏ dẹt đầu, chuyên dùng để ăn monjayaki.

“Em không cần phải khen anh, lúc nào chẳng là anh nướng chứ.”

Vừa ăn monjayaki vừa uống bia tươi, hai người nói với nhau rất nhiều
chuyện. Nhưng toàn là do Mao khơi ra cả. Chuyện công việc, những mối lo
của hội bạn bè, xu hướng thời trang gần đây, giới showbiz. Đương nhiên,
Yuuya chẳng tỏ ra chán chuyện gì cả. Cậu vẫn nghiêm túc đáp chuyện cô.
Cô có kể chuyện thất bại, cậu cũng sẽ cười như cô mong đợi.

Nhưng, cậu lại chằng kể cho cô bất cứ chuyện gì. Khác hẳn ngày trước. Cậu
từng kể cho cô khá nhiều chuyện. Nhất là khi nhắc đến chuyện công việc, vẻ
mặt cậu rất rạng rỡ. Tuy toàn là những vấn đề phức tạp Mao không hiểu nổi
nhưng chỉ cần cậu mở miệng ra nói chuyện là được. Chuyện cậu đam mê
nghiên cứu đến thế nào, đâu phải chỉ một hay hai lần cậu thể hiện cho cô
thấy đâu.

Lần đầu cô gặp Yuuya cũng vậy.

Cô tình cờ gặp gỡ với Yuuya trong buổi khai trương nhà hàng của một người
quen chung. Trong bữa tiệc nhỏ gồm những người thân thiết với chủ quán,
tình cờ thế nào Mao lại ngồi chung bàn với Yuuya.

Gương mặt gầy, đường nét cũng khá. Tuy anh chàng không hào hứng tham
gia vào câu chuyện lắm nhưng cô không có ấn tượng người này tẻ nhạt chút
nào. Cô nghĩ có lẽ anh ta thuộc loại thích nghe người khác nói chuyện.

Theo dòng câu chuyện, cũng đến lúc Mao có cơ hội kể về nghề nghiệp của
mình. Khi cô nói mình làm trợ lý tại một bệnh viện thú y, cũng có khi phải
tham gia vào một số ca phẫu thuật, Yuuya là người lắng nghe chăm chú
nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.