NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 151

Sau vài lần hẹn hò, hai người cứ xuôi theo tự nhiên mà thành một cặp. Hai
bên đều bận rộn nên thường cũng chỉ gặp mặt nhau được độ đôi, ba lần mỗi
tháng. Họ cứ duy trì quan hệ như thế đến hơn hai năm liền.

Mao cũng sắp sửa ba mươi rồi. Bố mẹ ở nhà cũng thường xuyên liên lạc, hỏi
han xem đã gặp được đối tượng tốt nào chưa? Cô cứ nói dối là chẳng có ai
như vậy cả. Chỉ cần cô lỡ miệng kể về Yuuya, thể nào bố mẹ cô cũng đòi
gặp mặt, có khi còn đòi đưa về nhà. Quê cô ở Gunma

[1]

, có thể đi về trong

ngày mà.

[1] Một tỉnh nằm ở phía tây bắc, cách Tokyo không xa.

Không phải cô không muốn để Yuuya gặp gia đình. Ngược lại, cô đã luôn
chờ đợi cơ hội như thế. Nhưng cô thấy bản thân không nên đưa ra đề nghị
kiểu này. Cậu chưa từng nói gì đến chuyện cưới hỏi. Hỏi cậu chuyện gặp bố
mẹ có khác nào đi cầu hôn người ta chứ. Chưa kể, bản thân cô cũng chưa
muốn gấp rút kết hôn làm gì.

Chỉ là, gần đây, cô bắt đầu có cảm giác hoang mang chẳng rõ mọi chuyện
rồi sẽ ra sao. Điều này không liên quan gì tới tuổi tác. Cô thấy bất an do thái
độ Yuuya đã có nhiều đổi khác.

Cô bắt đầu cảm nhận thấy sự thay đổi này vào khoảng nửa năm trước.
Khoảng tháng Ba. Cô gửi tin nhắn, cậu cũng mãi chẳng phản hồi. Đã thế, lại
chẳng bao giờ thèm đến tìm cô. Cô có mời cậu đi chơi, cậu cũng kiếm lý do
từ chối.

Cô hiểu rõ nguyên nhân trực tiếp. Công việc ngày càng bận rộn. Chưa kể,
công việc do giám đốc yêu cầu trực tiếp, cũng chỉ có mình Yuuya làm được.
Cô hiểu cậu muốn cố gắng hết sức để đáp lại sự trông đợi kia. Thành thử,
giai đoạn đầu cô cũng không quan tâm lắm. Cô chỉ lo cậu cứ cố gắng quá rồi
hủy hoại sức khỏe mà thôi.

Nhưng rồi, không chỉ là bận rộn nữa, Mao có cảm giác cảm xúc của cậu
dành cho cô cũng ngày càng nhạt dần. Cô nhận thấy nhờ một điểm, Yuuya

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.