NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 150

“Cô có tham gia vào ca phẫu thuật nào cho thú nuôi bị tổn thương cột sống
chưa?” Đấy là câu hỏi chủ động đầu tiên từ cậu đối với Mao.

Khi Mao trả lời có, cả người cậu ta chồm về phía trước, quăng tới tấp câu
hỏi về phía cô như loài động vật nào vậy, mức độ tổn thương ra sao, nội
dung ca phẫu thuật như thế nào. Tuy bản thân Mao không thấy có điều gì
khó chịu nhưng những vị khách ở chung quanh có vẻ choáng váng lắm.
Dường như Yuuya cũng để ý thấy điều này, “Xin lỗi anh chị,” cậu nói với vẻ
ngại ngùng rồi tiếp.

“Em đang nghiên cứu phát triển máy hỗ trợ cho những người bị tổn thương
cột sống nên mới thế.”

Vừa nghe những lời đó, Mao đã có thiện cảm với anh chàng này.

Không phải chỉ vì làm một công việc rất tuyệt vời thôi đâu, riêng việc anh ta
luôn nghĩ đến công việc của mình, lúc nào ăng-ten cũng sẵn sàng nắm bắt
mọi gợi ý nhỏ nhất, khiến người ta cảm nhận được sự thành thật. Cô cho
rằng anh ta có thể thấu hiểu được nỗi đau trong trái tim người khác.

Mao kể rằng cô có tham gia một buổi phẫu thuật một chú chó bị tai nạn dẫn
đến tổn thương cột sống. Chú chó đó đã không thể cử động được chi sau nữa
nhưng sau khi được gắn với một cái xe lăn cải tiến theo dạng ván trượt lên
nửa thân sau, nó có thể di chuyển chỉ bằng chi trước. Yuuya chăm chú nghe
cô kể chuyện, nửa chừng còn lôi cả sổ ra ghi chép lại. Ngày ấy, cậu tạo ra ấn
tượng hơi khác người nhưng Mao lại thấy hay ho. Hai người trò chuyện
cùng nhau rất vui vẻ.

Lúc nào đó lại gặp nhau nhé, Yuuya đã nói với cô như vậy. Thế là, hai người
trao đổi thông tin liên lạc với nhau.

“Chắc anh có người yêu rồi?” Mao đã gắng hỏi câu này.

Yuuya cười lắc đầu. “Tôi chưa có. Còn cô Kawashima thì sao?”

“Em giờ cũng còn tự do.”

“Vậy sao. Thế thì tốt quá,” cậu nói thế rồi cười toe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.