NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 152

cũng không còn nói gì với mình nữa. Nhất là chuyện công việc. Ngày trước,
chỉ cần cô hỏi nhất định cậu sẽ kể. Nhưng giờ thì khác rồi.

“Này, này, con tinh tinh đó, giờ sao rồi?” Vừa xúc thìa hagashi ăn món
monja nhân phô mai, bánh giầy và trứng cá ớt, Mao vừa vui miệng hỏi.

“Oliver hả?”

“Đúng, đúng, nhóc Oliver ấy. Đứa oắt bị tổn thương cột sống, tay chân
không cử động được nữa ấy. Nhưng Yuuya đã chế tạo ra một cỗ máy giúp nó
cử động được cánh tay còn gì. Giờ đã có tiến triển gì chưa?”

Lần đầu cô nghe kể về chuyện này đã là khoảng một năm trước rồi. Ánh mắt
Yuuya lấp lánh, tỏ ra rất hào hứng.

Nhưng Yuuya của đêm nay không còn cho cô thấy những nét mặt như ngày
đó nữa.

“Vụ đó đã giao cho một tiền bối phụ trách rồi, giờ anh cũng không nắm rõ
lắm. Nhưng có vẻ cũng chẳng khả quan hơn là bao,” cậu lắc đầu với một vẻ
mặt lạnh tanh.

“Vậy ư? Em đã nghĩ nghiên cứu đó tuyệt vời là thế.”

“Cảm ơn em.”

“Đợt trước, bệnh viện bên em có nhận về một bé mèo bị ảnh hưởng của
chứng nhồi máu não nên nửa thân dưới không còn có thể cử động bén nhạy
như trước nữa. Em đã nghĩ nếu có cỗ máy đó chắc sẽ cứu chữa được cho nó
cơ.”

“Chẳng rõ nữa. Điều quan trọng là não bộ sẽ đưa ra những tín hiệu thế nào
thôi. Bị nhồi máu não nên không thể cử động được nữa có nghĩa là bản thân
những tín hiệu đó không được phát ra tốt như trước nữa.”

Yuuya ngừng bàn tay với lấy món monjayaki.

“Ta đừng nói đến chuyện công việc nữa đi. Lâu lắm mới hẹn với nhau được
một buổi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.