NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 153

“À, em xin lỗi. Đúng rồi. Thế thì anh không thể thư giãn được. Nhưng ngày
trước anh cũng hay kể chuyện công việc cho em nghe mà…” Cô ngước lên
nhìn cậu.

“Tình hình giờ khác xưa rồi.”

“Khác sao cơ?”

“Khác sao ư... ?” Yuuya đặt cái thìa hagashi lên đĩa, thẳng lưng lên nhìn
thẳng vào Mao. “Có lẽ anh chưa nói với em. Đây là một công việc có tính
bảo mật cao. Thông tin chi tiết ngoài giám đốc ra, không ai được biết. Vậy
nên, mong Mao hiểu giùm anh.”

“Em cũng có nghe rồi, nhưng một chút thôi cũng không được sao?”

“Anh đã được dặn không được cung cấp thông tin cho cả người trong gia
đình.”

“Vậy à... Em hiểu rồi,” Mao rũ đầu xuống. Cô có cảm giấc Yuuya đang gián
tiếp nói với mình, em là một người có quan hệ xa cách còn thua cả gia đình
anh kia.

Tuy cảm xúc đã chùng xuống lắm rồi, nhưng cô cố gắng giữ vẻ tươi vui
không thể hiện nỗi buồn ra nét mặt. Vậy là, Mao lại là người gợi chuyện,
cũng là cô cố gắng duy trì câu chuyện. Nhưng một góc nào đó trong thâm
tâm, cô cảm giác mọi thứ đã đổi khác rất nhiều. Không phải chỉ vì nghiên
cứu mật nên không thể nói ra. Cũng có thể là như thế nhưng cô cảm giác có
điều gì đó khác nữa. Có thể nói, thứ đó đối với Yuuya là một thế giới cậu
muốn bảo vệ. Nơi đó, anh không cho kẻ khác xâm nhập vào, cô có thể cảm
thấy điều đó.

Lúc rời khỏi cửa hàng cùng đã gần 9 giờ. Mao cảm giác mình đã độc thoại
suốt hai tiếng đồng hồ. Cô ăn cũng khá nhiều nhưng cô cũng chẳng còn nhớ
đến giữa bữa mình đã gọi thêm món gì nữa.

“No quá,” Mao vừa dạo bước vừa nói.

“Ừm, lâu lắm mới được ăn thế này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.