NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 164

ảnh của mình trong việc xây dựng gia đình với cô nữa.

Cũng bởi vì ưu tiên hàng đầu của Hoshino bây giờ chính là khoảng thời gian
trong căn phòng này. Nên kết hôn hay có gia đình vào lúc này là chuyện
không thể.

Hon nữa, người phụ nữ cậu yêu thương nhất thế gian lại chẳng còn là Mao.

Cậu cảm thấy có lỗi. Cảm thấy mình đã ích kỷ. Nhưng cậu chẳng thể dối trái
tim mình.

Vậy nên, thật sự là cậu phải nhanh chóng dứt khoát với Mao. Đêm nay cũng
thế, cậu đã nghĩ bao lần chuyện đó. Nhưng rốt cuộc, cậu lại chẳng thể nói ra.
Cũng một phần là do cậu chẳng đủ dũng khí, cậu cũng chẳng có tự tin để nói
rõ ràng khi cô đòi hỏi một lý do. Bởi cậu muốn tránh nói về ngôi nhà này.
Về Mizuho hay về phu nhân? Cậu cũng chẳng rõ tại sao nữa.

Cậu có thế nói là đã yêu người khác nhưng nếu bị hỏi dồn là yêu người ở
đâu, là người như thế nào, cậu chẳng thể ứng phó nổi. Bình thường, cậu vốn
không giỏi nói dối.

Gần đây, cậu có suy nghĩ có khi nào Mao sẽ buông lời chia tay trước. Cô ấy
là người thông minh. Hẳn là phải nhận ra Hoshino đang có vấn đề.

Trong khi còn đang nghĩ về chuyện đó, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa. “Cậu mở
giùm tôi được chứ?”

Hoshino đứng dậy, cậu mở cửa ra. Phu nhân bước vào, hai tay còn bận bưng
khay trà. Bên trên để sẵn hai tách trà và đĩa bánh quy.

“À, cái này, chị lại nướng nữa à?”

Nghe câu hỏi của Hoshino, phu nhân cười gật đầu.

“Hôm trước, cậu Hoshino có khen ngon còn gì. Vậy nên, hôm qua, tranh thủ
lúc mẹ tôi chăm Mizuho, tôi đã làm đấy.”

“Vậy sao? Vậy thì em phải thưởng thức thôi.” Hoshino nhón lấy miếng
bánh. Hương vị thơm ngon vừa độ, hương chanh lan ra trong vòm họng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.