NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 166

nuôi vốn là khách quen lâu năm của viện trưởng nên bệnh viện mới xem xét
đây là một ca đặc biệt, đón nhận nó về. Hôm nay gia đình chủ vốn phải đến
đón nó nhưng đến tận tối mịt vẫn chẳng rảnh ra được chút nào nên họ mới
liên lạc nhờ giúp đỡ. Chưa kể, họ còn chẳng biết lúc nào qua được. Chẳng
còn cách nào khác, Mao đành mang nó về cho họ.

Sau khi ổ khóa ở ngoài hiên tự động mở, cô xách cái lồng đi về phía căn hộ.
Bấm chuông cửa căn hộ kia, cô lập tức nghe thấy tiếng mở khóa lách tách.

Mẹ của Tom, vợ ông chủ xuất hiện. Một người phụ nữ chắc đã ngoài năm
mươi, rất đẹp.

“A, cô Kawashima. Cảm ơn nhé. Mà cũng xin lỗi cô, phải nhờ cô thế kia.”
Đôi lông mày chụm lại thành hình chữ bát ra chiều có lỗi.

“Không sao ạ, Tom rất khỏe mạnh đó cô,” cô giơ cái lồng ra.

“Vậy ư? Thế thì, tốt quá. Tom, ngoan chứ con. Xin lỗi nhé, papa lẫn mama
bắt con phải ở nhà,” bà chủ nhận lấy cái lồng, bắt đầu lên tiếng cưng nựng
mèo yêu.

“Chúng cháu có cân cho Tom, cân nặng có sút đi một chút sau ca phẫu thuật.
Nhưng đó cũng là lẽ dĩ nhiên thôi nên cũng chẳng có gì phải lo lắng cả. Hãy
lưu ý đừng để chú ta bị căng thẳng nhé.”

“Cô hiểu rồi. À, đúng rồi. Chi phí lần này thì sao?”

“À, tiền nong không thành vấn đề ạ.”

“Ơ, có được không đấy? Xin lỗi cháu nhé.”

“Cô chú không cần để tâm đâu. Mọi người giữ sức khỏe nhé,” Mao cúi đầu
chào, rời khỏi căn hộ.

Cô quay lại bãi đỗ xe, leo lên chiếc ô tô của mình rồi nổ máy, rời khỏi khu
chung cư. Nhưng khi xe đang chạy bon bon, cô chợt phanh lại. Mắt nhìn
chăm chăm hệ thống định vị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.