NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 202

Nghe Etou nói ra miệng “bà xã nhà tao” tự nhiên như vậy khi nhắc tới
Yukari, Kadowaki cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

“Cho coi ảnh đi. Chắc trong máy mày lưu nhiều lắm phải không?”

Etou cho tay vào trong áo khoác ngoài, lấy điện thoại. Sau khi lướt lướt qua
một lúc, cậu ta đặt máy trước mặt Kadowaki. Trên màn hành là một bé gái
mặc áo phông màu hồng. Cô bé cầm vòi nước trên tay, cười toe toét. Trông
vừa giống Yukari, lại có những nét đặc Etou.

“Dễ thương quá. Sắc da cũng khỏe mạnh đấy. Nhưng trắng thế này cần thêm
chút rám nắng nữa”, anh vừa trả lại điện thoại cho Etou vừa nói vậy.

“Đây là ảnh từ thời con bé còn có thể ngày ngày ra ngoài chơi được,” Etou
cho điện thoại vào túi áo trong. “Da nó bây giờ không gọi là trắng nữa, xám
ngoét thì đúng hơn.”

Kadowaki thảy đậu vào trong miệng. “Tim có vấn đề hả?”

Etou nốc bia, gật đầu.

“Chứng dãn dây chằng tim. Biết về dây chằng tim chứ? Căn bệnh suy giảm
chức năng dây chằng. Nó làm giảm khả năng bơm máu cho cơ thể. Không
chắc chắn nguyên nhân, cũng có khả năng do di truyển. Vì vậy, bọn tao mới
đành thôi không sinh thêm đứa thứ hai nữa.”

“Vậy là bệnh bẩm sinh sao...”

“Nhưng hồi đầu, bệnh cũng chẳng đến mức nặng lắm. Uống thuốc vào, hạn
chế vận động quá sức, con bé cũng có thể đi học mẫu giáo như người khác.
Nhưng đến khoảng năm ngoái, nó trở nên lười vận động, cơ thể đột ngột
chuyển biến xấu đi. Rồi thì nôn mửa, không thể ăn uống được nữa. Cho nó
vào viện và tiến hành nhiều kiểu trị liệu rồi nhưng không có dấu hiệu khả
quan. Thế rồi, người ta thông báo rằng chỉ có cấy ghép tim mới cứu nổi.”

Kadowaki rên khẽ một tiếng, “Như vậy sao...”

“Nói cấy ghép tim thế thôi, đâu có dễ dàng đến thế. Nếu là người trưởng
thành còn có khả năng được nhận hiến tạng ở trong nước, nhưng các trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.