NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 203

hợp trẻ nhỏ thì không thể hi vọng gì. Luật ghép tạng mới được sửa đổi đã
cho phép trẻ em được hiến tạng nếu như có sự chấp thuận từ phía cha mẹ
nhưng thực sự là gần như không có.”

“Vậy là phải sang Mỹ ư?”

“Theo Luật ghép tạng trước khi sửa đổi, cấm hiến tạng người chưa đủ 15
tuổi, nếu trẻ con ở Nhật đăng ký cấy ghép tạng thì chỉ có cách ra nước ngoài.
Ta cứ theo đúng những bước đó. Tao cũng cứ theo đúng các thủ tục đó thôi
nhưng khi biết mức chi phí thì mọi thứ tối sầm lại,” Etou chống cả hai tay
lên bàn thở dài, lắc đầu.

Kadowaki vươn người lên trước. Anh hiểu bây giờ mới là vấn đề chính yếu.

“Chuyện đó thì hiểu nhưng sao lại lên tới mức đó. Nghe Nakatani bảo là đến
hơn 200 triệu yên. Thật thế sao?”

“À, đúng đấy. Chính xác thì cần đến 260 triệu.”

“Sao lại nhiều đến mức đấy... Hay mày bị lừa rồi?”

Etou với tay lấy cốc bia nhưng rồi lại ngừng lại, cười cay đắng, “Ai chả
vây.”

“Nhưng mà...”

Etou rút sổ từ cái cặp để cạnh đó rồi mở ra.

“Mọi chuyện không chỉ đơn giản là gia đình ba người đi máy bay loại
thường sang Mỹ, phẫu thuật rồi trở về thôi đâu. Phải thuê máy bay riêng để
đưa sang đấy. Loại máy bay có trang bị đầy đủ thiết bị y tế, đồ phục vụ,
thuốc nước, nguồn điện và bình oxy. Đương nhiên, người thường đâu có thể
lên máy bay đó, phải là những nhân viên có nghiệp vụ hẳn hoi đi cùng.
Trong số nhân viên phải bao gồm cả bác sĩ và y tá. Không cần phải nói, chi
phí cho họ trong thời gian ở tại nước đó cũng do bên mình chi trả. Những
nhân viên đó sẽ về ngay thôi nhưng chi phí sinh hoạt trong khi tìm được nội
tạng thích hợp cũng tốn nhiều. Không chỉ tiền ở, còn tiền sinh hoạt phí. Hơn
cả là viện phí cho con bé nữa. Vì không biết được chính xác lúc nào mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.