NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 204

nhận được tạng nên cũng không thể ở ngoại trú được. Tình trạng này có thể
kéo dài nhiều tháng. Trung bình thì khoảng hai, ba tháng nhưng không có gì
bảo đảm là chỉ ở mức đó,” Etou ngẩng mặt lên khỏi quyển sổ, cười héo hon
bất lực. “Nghe thôi đã thấy khó rồi đúng không?”

Tuy đồng cảm với bạn nhưng Kadowaki không gật đầu. “Mất đến hơn 200
triệu thì thật...”

“Không chỉ có thế thôi đâu. Có bảo đảm được hết khoản kia thì cũng chỉ
chưa đến một nửa tổng thể đâu.”

“Là sao?”

“Đúng là bệnh viện ở Mỹ có nhận các ca cấy ghép nội tạng cho người ngoại
quốc nhưng khoản tiền ta tính tổng trước kia chỉ là khoản đặt cọc phải trả
thôi. Còn chính thức là bao nhiêu thì còn tùy bệnh viện. Phía bệnh viện tao
gửi hồ sơ đăng ký mất phí tương đương với khoảng 150 triệu yên.”

“Đến mức đó...” Anh như nín thở.

“Mà đấy còn là bệnh viện loại rẻ đó. Tùy theo tình hình từng bệnh viện
nhưng nghe có ca đăng ký đến 400 triệu liền. Đây là sinh mạng nên cũng
không thể nói đến chuyện đắt rẻ gì được nhưng là thế đấy.”

“Số tiền lớn thế, người thường sao có thể trả nổi.”

“Vậy nên mới phải quyên tiền. Như đã nói rồi, hiện tao đang lo tiến hành
đăng ký cho ca phẫu thuật cấy ghép tạng ở nước ngoài. Cả vấn đề quyên tiền
nữa. Đành phai cúi đầu trước thiên hạ, nhờ họ giúp đỡ cho thôi. Nhiều người
cũng đã làm vậy. Chuyện nghe thì buồn nhưng cũng chỉ còn cách này. Sĩ
diện hay tự trọng chẳng có chỗ ở đây. Chuyện tính mạng con gái mình mà,”
đôi mắt buồn khổ của Etou như đang nuôi một thứ ánh sáng quyết tâm.

Kadowaki nắm dần tình hình. Anh còn bán tính bán nghi khi nghe Nakatani
kể chuyện nhưng tình hình có vẻ thê thảm hơn cả tưởng tượng.

“Hiểu rồi,” anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.