NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 220

Kadowaki thở ra một hơi thật lớn, anh gãi gãi đầu.

“Đúng là suy nghĩ của chị khác hoàn toàn hoạt động của chúng tôi. Từ giờ
trở đi, có lẽ chúng tôi sẽ ủng hộ cả việc gia tăng số lượng hiến tạng nữa.”

“Nhưng những lời nói đó cũng không cứu được Yukino,” Matsumoto Keiko
nói vậy rồi nhìn Shinshou. “Chị có cho rằng chúng tôi chỉ xem trọng người
quen, tôi cũng chẳng cãi.”

Shinshou Fusako vẫn cứ nhìn xuống, rồi chậm rãi lắc đầu.

“Tôi hiểu rõ tâm trạng của mọi người. Nếu đứng trên lập trường đó, chắc tôi
cũng sẽ nghĩ vậy. Chính vì lẽ đó, tôi mới mong có thể giúp đỡ gì cho mọi
người.”

Không khí có chút gì chùng xuống. Ba người cùng nhấm vị cà phê.

“Chị Shinshou,” Matsumoto Keiko nói.

“Có khi nào, chị cũng có người quen nào đó đợi cấy ghép nội tạng. Nhưng
rồi không có nguồn cung và đã xảy ra chuyện đáng buồn gì chăng...?”

Shinshou Fusako đặt cái tách xuống, mím môi.

“Không hẳn, tôi chỉ thấy thương thôi... Nhìn tình cảnh của bao nhiêu bậc
làm cha mẹ như thế, tôi thấy ngực mình nhói đau.”

Đây có lẽ là lời nói dối, Kadowaki cảm thấy điều đó. Hẳn là cô ta cũng đang
ôm trong lòng nỗi đau riêng. Điều đó đã khiến trái tim không thể bình yên.

Anh chợt nhớ ra điều gì.

“Chị Shinshou, chị có muốn đi thăm cháu không?” Những lời của Kadowaki
khiến Shinshou Fusako giật mình đảo mắt. Anh nói tiếp, “Đi thăm bé
Yukino. Thật ra, khoản tiền quyên góp cũng sắp sửa đủ để trả khoản tiền đặt
cọc cho bệnh viện ở Mỹ rồi. Tôi muốn báo cho gia đình chuyện này, cũng có
ý thăm hỏi tình hình Yukino. Chị thấy sao, ta cùng đi nhé?”

“Tôi cũng đi được sao? Tôi chỉ là người ngoài thôi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.