NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 28

đấy. Nói thẳng ra, thế này thì khả năng áp dụng ứng dụng vào thực tế vẫn
còn xa vời lắm.”

“À, vâng, đương nhiên, tôi hiểu rồi.”

“Hôm nay tôi coi là đạt, hãy nhắc đội trưởng tập hợp lại những điểm cần lưu
ý rồi gửi báo cáo lên chỗ tôi.”

Trước khi kịp nghe câu “tôi hiểu rồi” từ người phụ trách, Kazumasa đã quay
gót bỏ đi. Anh cũng bỏ lại tập tài liệu cầm trên tay lên một chiếc ghế xếp
gần đó rồi đi ra phía cửa.

Sau khi rời khu thực nghiệm, anh quay về khu văn phòng chính nơi đặt
phòng giám đốc. Khi anh đang ở một mình trong cầu thang máy, một cậu
nhân viên bước vào từ một tầng khác. Người đó thấy Kazumasa thì có vẻ
ngạc nhiên nhưng sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh và cúi mặt xuống.

“Cậu là Hoshino nhỉ?”

“Vâng, em là Hoshino Yuuya, thuộc đội ba nhóm BMI.”

“Tôi có nghe bài phát biểu hôm trước của cậu. Nghiên cứu khá độc đáo
đấy.”

“Cảm ơn anh nhiều ạ.”

“Tôi thấy có hứng thú với việc cậu chú trọng cơ thể con người. Đối với
những bệnh nhân bị liệt do tổn thương não và đốt sống cổ, những tín hiệu từ
não có thể giúp kích hoạt chuyển động từ những cơ quan hỗ trợ như cánh tay
rô-bốt, đó là khái niệm chung về giao diện máy não. Tuy nhiên, cậu lại xem
xét đến khía cạnh tín hiệu từ bộ não sẽ truyền qua máy móc đến tủy sống,
khiến bệnh nhân cử động được chân tay. Sao cậu lại nghĩ đến điều đó?”

Hoshino vẫn đứng nghiêm, ưỡn ngực.

“Lý do đơn giản lắm ạ. Ai cũng muốn không cần đến rô-bốt, có thể tự dùng
tay để ăn uống, dùng chân để đi lại mà.”

Ra là thế, Kazumasa gật gù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.