NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 299

Kaoruko không đáp lại, bàn tay phải không cần dao, chộp lấy diện thoại trên
bàn. Rồi với vẻ mặt vô hồn, cô bắt đầu gọi đi đâu đó. Có vẻ như đầu dây bên
kia đã nhấc máy, cô mở miệng.

“… A lô, anh cảnh sát phải không? Nhà tôi có người lên cơn, vung dao khắp
nơi. Các anh có thể đến ngay được không? Địa chỉ là…”

Kazumasa ngạc nhiên. “Em làm gì vậy?”

“Chị ơi,” Miharu gọi cô nhưng Kaoruko vẫn cứ lờ đi, tiếp tục cuộc điện
thoại.

“… là người trong nhà… hiện thời ổn cả… Vâng, không có ai bị thương…
Mong đừng để còi gây ảnh hưởng đến hàng xóm… Vâng, gọi chuông cũng
được. Vậy thì nhờ các anh giúp cho”, Kaoruko ngắt điện thoại, để lại lên bàn
rồi nhìn Chizuko. “Cảnh sát sắp cho người tới. Lúc đó, mẹ mở cửa cho họ
nhé.”

“Kaoruko, con định làm gì…”

Nhưng Kaoruko đã chẳng còn nghe lọt tai lời mẹ mình nữa, cô xoay sang
nhìn Hoshino đứng cạnh xe lăn.

“Cậu Hoshino, mời cậu tránh khỏi Mizuho giùm.”

“À… vâng,” gương mặt Hoshino đã xanh lét, cậu vội bỏ ra chỗ Kazumasa.

Kaoruko đứng đối diện cái xe lăn, đổi thế cầm dao bằng cả hai tay. Cô hít
một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn xiên lên trên. Xung quanh cô bao trùm một
bầu không khí cách ly mạnh mẽ, chắc ai hỏi gì cũng sẽ không phản hồi.

Đội cảnh sát đến đầu tiên từ một đồn cảnh sát gần đó. Khi nghe tin người
cầm dao chính là vợ chủ nhà, người báo tin cũng chính là chị ta, họ đã ngạc
nhiên cực độ.

Kaoruko đã hỏi rằng cảnh sát ở Cục liệu có đến không? Nghe bảo người
thuộc phòng thanh tra của Cục cảnh sát chắc cũng sẽ đến, cô nói, vậy ta sẽ
đợi đến lúc đó thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.